Độc Bộ Thành Tiên

Chương 710: Phụ nhân che mặt

"Thúc phụ, ả công chúa từ hoàng thành đến coi mình như là chủ nhân của nơi này. Bộ dạng hất hàm sai khiến, thật sự cho rằng thúc phụ rất dễ bị hiếp đáp sao." Khi Lục Tiểu Thiên tiến vào trong trúc lâu, lúc này một thanh niên tuấn tú với sắc mặt âm trầm, đang châm ngòi thổi gió trước mặt Phó Minh Viễn.

"Người ta tới từ hoàng thành, thân phận tôn quý, dĩ nhiên là cao hơn ngươi một bậc." Phó Minh Viễn hừ một tiếng nói.

"Thân phận tôn quý? Đó đã là chuyện trước kia rồi, hiện tại người nào mà không biết tu vi của Anh Vương đã không còn, giờ chỉ là một phế nhân mà thôi. Thế lực cơ hồ đã bị nhổ tận gốc, mà bản thân Anh Vương cũng bị giam cầm ở bên trong hắc ngục, không thể nào trở mình được nữa. Vị công chúa này thân phận cũng đã xưa đâu bằng nay, Phượng Hoàng rụng lông còn không bằng Gà. Bọn họ đi tới Vô Thương Thành này ắt cũng chỉ là để tị nạn mà thôi. Thúc phụ người Vô Thương Thành kinh doanh Nguyệt Ẩn Sơn Trang nhiều năm, lao khổ công cao, Hạng Liên Nhi này dựa vào cái gì mà vừa đến đã muốn cướp đi hết thảy của thúc phụ người?" Thanh niên tuấn tú tên Phó Hồng với vẻ mặt không cam lòng nói.

"Ngươi muốn thế nào?" Phó Minh Viễn không nghĩ tới cái tên chất tử này của mình lại phản ứng lớn như vậy.

"Dứt khoát đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp bắt lấy người này, tiến hiến cho Đức Vương trong Hoàng thành. Đức vương là đối thủ một mất một còn của Anh Vương, đến lúc ấy tất sẽ nể trọng thúc phụ. Về phần Hạng Liên Nhi đúng thật là quốc sắc thiên hương. Trước khi đưa qua đó, còn mong rằng thúc phụ có thể thành toàn cho tiểu chất đôi lần." Phó Hồng nói với vẻ mặt thèm thuồng nhỏ dãi.

"Ba!" Phó Hồng lời còn chưa dứt, đã bị một cái tát như trời giáng thẳng vào mặt. Lập tức cả người bị đánh cho choáng váng, sửng sờ thất thần nhìn Phó Minh Viễn.

"Cái tát này là để cho nhà ngươitỉnh táo lại, đừng cả ngày cứ suy nghĩ những chuyện bẩn thỉu như thế này. Đây là tranh đấu trong nội bộ hoàng gia, nếu như không có hoàng tử khác chủ động tìm đến, chúng ta mạo muội bắt lấy Hạng Liên Nhi thì chính là tạo phản. Bất kỳ một tên chủ tử nào, cũng đều không thích thủ hạ của mình là một bạch nhãn lang (có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo).

Cho dù là muốn tạo phản, cũng phải làm cho khéo léo một chút. Nói như thế nào thì Hạng Liên Nhi cũng là người trong hoàng tộc, thân phận vô cùng tôn quý. Ngươi muốn động vào ả, chê bản thân mạng dài sao? Còn nữa, trong Nguyệt Ẩn Sơn Trang này, chỉ có một tu sĩ Kim Đan kỳ là ta. Hai người Từ Uyển và lão Viên Cương đi bên cạnh Hạng Liên Nhi kia tu vi cũng đều không yếu, sợ rằng chưa chắc sẽ kém hơn ta. Tranh đấu giữa tu sĩ Kim Đan kỳ, các ngươi cũng không thể nào nhúng tay vào được. Mạo muội hành sự, đừng nói là bắt bọn chúng, cả cái Nguyệt Ẩn Sơn Trang cũng sẽ bị hủy diệt trong chốc lát mà thôi. Hơn nữa hiện tại trong Nguyệt Ẩn Sơn Trang chúng ta còn một cái biến số, cái tên thanh niên tóc bạc mới tới đó, tạm thời là địch hay bạn còn chưa rõ, cũng không biết có phải thật sự bị thương hay không, mọi chuyện quá trùng hợp rồi."

Phó Minh Viễn sắc mặt âm trầm nói. "Bình thường ngươi ở Nguyệt Ẩn Sơn Trang làm mưa làm gió ta còn chưa tính, hiện tại lại còn muốn gây thêm phiền phức, đến lúc đó đừng trách ta phế bỏ ngươi, cút ngay ra ngoài!"

Nhìn thấy Phó Minh Viễn từ xưa đến nay không hề tức giận với mình, nhưng lúc này khí thế trên người phát ra cơ hồ khiến cho y muốn ngạt thở. Khí thế của tu sĩ Kim Đan kỳ tác dụng lên trên người một tu sĩ Trúc Cơ kỳ như y, khiến Phó Hồng không có chút dũng khí nào để ngăn cản, vội vàng vâng vâng dạ dạ rồi lui xuống.

"Thành sự không đủ, bại sự có thừa, nếu không phải nể mặt đại ca đã chết, ta sớm đã phế bỏ ngươi rồi."

Đợi sau khi Phó Hồng rời đi, Phó Minh Viễn hừ lạnh một tiếng. Y rời khỏi không đến bao lâu, một phụ nhân đi ra từ phía sau một tấm bình phong ở trong phòng với hắc sa che mặt khẽ cười một tiếng nói. "Cái tên chất tử này của ngươi mặc dù phong lưu thành tính, bất quá cũng không phải là ngọn đèn đã cạn dầu, còn không phải đang âm thầm bày cách đối phó với Hạng Liên Nhi sao?"

"Đức Vương là một người rất coi trọng danh tiếng, ngươi và ta cũng đều không thể trực tiếp hạ thủ ngoài sáng. Vô Thương Thành này là nơi giao giới giữa tam quốc, thế lực hỗn tạp. Nguyên Anh lão tổ của các quốc gia cũng đều tọa trấn ở trong thành. Mặc dù những Nguyên Anh lão quái này đều không để ý tới thế sự, nhưng cũng không nên gây ra động tĩnh huyên náo quá lớn, nếu không nhất định sẽ bị bọn họ trấn áp. Tên Từ Uyển và Viên Cương kia tu vi không yếu, hơn nữa tính cảnh giác cũng rất mạnh, ta không cách nào bắt được, còn xin Đức Vương mời một cao thủ khác đến đây." Đối với sự trêu chọc của phụ nhân che mặt, Phó Minh Viễn chỉ coi như không nghe thấy, đi thẳng vào vấn đề chính.

"Anh Vương vừa đi, địa vị hiện tại của Đức Vương mặc dù nước lên thì thuyền lên, bất quá mấy tên hoàng tử khác cũng đang nhìn chằm chằm vào vị trí của Đức Vương. Ả Từ Uyển đó trước kia ẩn cứ ở bên trong núi rừng, thực lực không rõ. Nhưng từ khi Anh Vương gặp nạn, vừa mới xuống núi đã ra sức bảo vệ Hạng Liên Nhi. Còn Viên Cương, là một người mà Anh Vương trước kia cũng có chút tin tưởng, thực lực thâm bất khả trắc. Muốn bắt lấy hai người này, Đức vương nhất định phải xuất động những nhân thủ tinh nhuệ. Nhưng bây giờ tình thế ở kinh thành rất phức tạp, nếu như Đức vương phái đi tâm phúc của mình, cực có khả năng sẽ khiến cho mấy tên hoàng tử khác chú ý, có thể sẽ để cho người khác thừa dịp mượn cớ. Cho nên chuyện lần này, chỉ có thể một mình ngươi đi làm." Phụ nhân che mặt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận