Độc Bộ Thành Tiên

Chương 118: Phát hiện

"Cái hang đá này cũng rất sâu, bên trong ẩn chứa cái gì cũng không ai biết. Chúng ta nếu như đi vào như vậy, rất dễ lọt vào phục kích của những tu sĩ hay là yêu thú khác." Chu Ngang vuốt cằm nói.

"Có mai phục thì cũng phải đi vào, ba người các ngươi thay phiên nhau ở phía trước dò đường, chúng ta ở phía sau phụ trách tiếp ứng." Ngô Nghiên đi tới ra lệnh.

"Cái này, Chu sư huynh, ngươi pháp lực cao thâm, vẫn là ngươi đi vào trước đi. Hoặc là Lục sư đệ, ngươi có thể trải qua một mình bên trong Huyết Sắc Cấm Địa hơn hai mươi ngày, chắc hẳn có chỗ hơn người, ngươi đi vào trước cũng được." Chúc Ngộ Xuân nghe được lời Ngô Nghiên liền giật nảy mình, vội vàng đẩy đưa sự việc cho Chu Ngang và Lục Tiểu Thiên.

"Bớt nói nhảm, ngươi đi vào trước."

Ngô Nghiên đối với việc lượn lẹo của Chúc Ngộ Xuân vô cùng bất mãn, trực tiếp chỉ định Chúc Ngộ Xuân, đồng thời để lộ ra một thanh pháp khí tiểu phi hoàn màu đỏ, trực tiếp bay tới nện vào vách đá bên cạnh Chúc Ngộ Xuân, làm rơi ra một khối đá lớn, Chúc Ngộ Xuân giật nảy mình, vội vàng đi vào bên trong hang đá.

Lục Tiểu Thiên âm thầm cười trộm, thật sự là ác nhân cần có ác nhân trị. Thấy Ngô Nghiên tế ra tiểu Phi Hoàn lại không có dấu hiệu thu hồi lại, tiếp tục nhìn về phía hắn và Chu Ngang. Lục Tiểu Thiên và Chu Ngang liếc nhìn nhau, sau đó cả hai cùng cười khổ tiến vào bên trong hang đá.

"A. . ." Vừa tiến vào trong hang đá không bao lâu, bộ dạng Chúc Ngộ Xuân giống như là gặp phải ma quỷ sợ hãi lui lại.

Đám người Lục Tiểu Thiên sắc mặt khẩn trương, cầm chặt linh khí trong tay, chuẩn bị ứng chiến. Đám người Ngô Nghiên, Chu Linh cũng đều tiến lên hỏi: "Chuyện gì?"

"Trước, phía trước có người chết, rất nhiều người chết." Sắc mặt Chúc Ngộ Xuân trắng bệch nói.

"Mấy người chết thôi mà doạ ngươi tới bộ dạng này sao?" Ngô Nghiên tức giận trừng mắt nhìn y nói.

Vẻ mặt Chúc Ngộ Xuân co quắp nói: "Các ngươi tiến vào xem một cái sẽ rõ."

Ngô Nghiên không tin chuyện ma quỷ liền đi lên đằng trước nhìn xem, đột nhiên nét mặt trắng bệch. Lục Tiểu Thiên đi sát theo phía sau, bụng nhộn nhạo muốn nôn. Ba thi thể trên mặt đất bị chặt thành vô số mảnh. Trên vách đá còn có năm người bị kim sắc đoản thương đóng dính trên đó, năm bộ thi thể này đều mặc đạo phục Thất Tinh, là đệ tử của Nguyên Tinh Cung. Nội tạng và hai mắt của năm người này đều bị mốc ra, bị phang ngực mổ bụng. Hai hốc mắt của họ biến thành một hắc động đầy máu, nét mặt vô cùng dữ tợn khủng bố.

Chu Linh nhịn không được muốn buồn nôn, ho khan vài tiếng liền nói: "Nhất định là do đệ tử Ác Linh Cốc làm, chỉ có đệ tử của Ác Linh Cốc mới có thể âm hiểm tàn nhẫn như vậy."

"Ngô, Ngô sư tử, chúng ta có nên lui lại không?" Chúc Ngộ Xuân sợ hãi hỏi.

"Thật vất vả mới phát hiện được tung tích của Tử La Tham ở nơi này, sao có thể lui lại được. Huyết tích ở chỗ này cũng chưa hoàn toàn khô cạn, chiến đấu có lẽ mới kết thúc không quá lâu. Chúng ta nhiều người như vậy, có gì phải sợ chứ, tiếp tục tiến lên." Ngô Nghiên quát nói.

"Người chết cũng không ít a." Chu Ngang bất mãn oán thầm một câu.

Chu Ngang, Chúc Ngộ Xuân tuy rằng tràn đầy bực tức, bất quá dưới sự bức ép của Ngô Nghiên cũng chỉ có thể tiếp tục tiến lên. Lục Tiểu Thiên trầm mặc sánh vai đi ở phía trước. Đám người Ngô Nghiên đang mạnh mẽ tự trấn an bản thân, bất quá nàng và đám người Chu Linh đang xiết chặt bàn tay run rẩy chứng tỏ nội tâm của các nàng cũng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Lục Tiểu Thiên đang âm thầm suy nghĩ, tuy rằng Ngô Nghiên có pháp khí trong tay, thực lực dĩ nhiên không cần phải bàn. Ngoài ra còn có đám Chu Linh bảy vị nữ tử đội Cung Thủ cũng có thể tổ thành Tiễn Trận, thực lực rất lạnh.

Bất quá đám người này dường như chưa hề trải qua bao nhiêu sát phạt máu tanh, nếu thật sự xảy ra chuyện hắn còn cần phải kịp thời xuất thủ. Nếu không khi Ngô Nghiên quá khẩn trương, làm ra quyết định sai lầm. Đối với đám địch nhân đang tiềm phục, rất có khả năng tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Dưới địa hình hạn chế như trong hang động này, tiểu đội Tiễn Trận do Chu Linh dẫn đầu cũng không thể phát huy toàn bộ thực lực, thậm chí còn có thể toàn quân bị diệt.

"Ngô sư tỷ này, còn có Chu sư tỷ các nàng mười người đều là người của Linh Bích Phong Vực. Mấy người chúng ta đều là những kẻ le loi may mắn chạy thoát được, chỉ có thể pháo hôi mà thôi." Chúc Ngộ Xuân một bên cẩn thận hết nhìn Đông lại ngó Tây, một bên cực kỳ bất mẫn phàn nàn nói.

"Đám người Chu sư tỷ sử dụng cung tiễn, không thích hợp để cận chiến, loại địa hình này dĩ nhiên là phải đi ở phía sau. Ngô sư tỷ tuy rằng không hề có suy nghĩ này, nhưng an bài như vậy cũng không thể nói là sai, chỉ trách ngươi nói nhiều quá, làm liên luỵ đến cả ta và Lục sư đệ." Chu Ngang hừ một tiếng nói.

"Ta xem ngươi là say mê dung mạo của Ngô sư tỷ và Chu sư tỷ bọn họ đến thần hồn điên đảo rồi. Đừng cho là trước đó ta không nhìn thấy, tiểu tử ngươi vẫn hay đưa mắt nhìn về phía thân thể hai người Ngô sư tỷ và Chu sư tỷ. Tiểu tử ngươi cũng hoa tâm quá chứ, nhìn một người không đủ còn muốn nhìn hai người." Chúc Ngộ Xuân trợn mắt, khinh thường nói.

"Ngươi nói bậy!" Chu Ngang giận dữ phản bac.

"Câm miệng!" Lục Tiểu Thiên nghe được đằng trước có tiếng vang lại, khẽ quát.

Chỗ ngã rẽ hang động nơi Chu Ngang đang đứng đột nhiên xuất hiện một tia sáng nhỏ. Bất quá điều quỷ dị chính là nơi tia sáng xuất hiện, lại có một hơi lạnh thấu xương xông thổi tới, chính là lối ra của hang động, nơi đó tựa hồ có tiếng động vang vào trong này.

Ba người Lục Tiểu Thiên cẩn thận tiếp cận nơi đó, chỉ thấy từ lối ra chỗ hang động nhìn ra là một nơi vô cùng rộng rãi, có hơn trăm trượng. Có một hàn đàm rộng chừng năm mẫu, bên trên nó có vụ khí không tan, hàn khí mà mấy người cảm nhận được là do từ hàn đàm này phát ra.

"Tử La Tham!" mọi người bỏ qua hàn đàm, đột nhiên nhìn phía sau nó thấy một vùng nhỏ có mười mấy cây Tử La Tham. Có một cây hoả hầu lâu hơn một chút nên cũng to hơn những cây còn lại, chí ít cũng được bảy tám trăm năm. Ngoài ra còn có một hai cây non mới được có mấy năm, loại cây non này đem ra ngoài cũng không có tác dụng gì. Dược lực quá thấp căn bản không thể nào dùng để luyện chế Trúc Cơ Đan. Mà loại thiên địa linh vật như Tử La Tham này đối với hoàn cảnh sinh trưởng yêu cầu cực kỳ khắc nghiệt. Cũng chỉ có vài chỗ ở Vọng Nguyệt Tu Tiên Giới mới có thể gieo trồng được, tạm thời vẫn chưa từng nghe nói có ai đem nó về trồng thành công, nếu không Trúc Cơ Đan cũng sẽ không ít ỏi như vậy.

Trong mắt Lục Tiểu Thiên cũng lộ ra vẻ khác lạ, hắn cùng tu sĩ khác không giống. Hắn có thể di dời Tử La Tham non vào trong kết giới để gieo trồng, nên với hắn những điều khác chẳng còn là vấn đề. Chỉ là bên cạnh hàn đàm không ngờ có mười mấy cây Tử La Tham chưa bị hái đi, nhất định có chỗ kỳ quặc.

"Mấy người các ngươi đã xảy ra chuyện gì, đã đến đây rồi sao còn không đi qua." Ngô Nghiên từ phía sau đi lên, sau khi nhìn thấy Tử La Tham, vẻ mặt hiện lên nét vui mừng. Bất quá đối với cử động của mấy người Lục Tiểu Thiên, Ngô Nghiên lại cảm thấy vô cùng kỳ quái.

"Ngô sư tỷ, người tử nhỏ trưởng thành bên trong Linh Bích Phong Vực, tự nhiên là không biết sự hiểm ác bên trong Tu Tiên giới. Những linh vật càng hấp dẫn chúng ta, cũng chính là lúc chúng ta đắc ý nhất, mà quên mất cảnh giác, càng như vậy càng nguy hiểm. Sư đệ ta tư chất bình thường, có thể may mắn tiến vào trong Linh Tiêu Cung. Ngoại trừ vận khí vô cùng không tồi ra, cũng là do đủ cẩn thận, cho nên mới có thể an toàn ổn định sống tới hiện tại." Chúc Ngộ Xuân nhỏ giọng bồi hồi nói.

"Nhát gan chính là nhát gan, làm gì mà tìm nhiều lý do cho bản thân quá vậy." Sau lưng Ngô Nghiên, một nữ cung thủ giọng nói ngọt ngào khinh thường nói.

"Trong hang động chết đi nhiều người như vậy, hiển nhiên hạ thủ là đệ tử của môn phái khác. Hơn nữa nhân thủ nhất định cũng sẽ không ít, thực lực cũng cực mạnh. Đối phương nếu đã tới hang động, không lý nào không phát hiện Tử La Tham ở chỗ này. Nếu đối phương đã phát hiện, vì sao lại không hái nó đi? Phụ cận Tử La Tham nhất định có nguy hiểm không tên nào đó mà đối phương không thể nào giải quyết. Hơn nữa đệ tử của môn phái này không muốn Tử La Tham rơi vào tay người khác, cũng nhất định sẽ ở cách không xa theo dõi. Nếu đã không ở bên cạnh hàn đàm, có lẽ là ở sau lưng chúng ta."

Lục Tiểu Thiên suy nghĩ một lát rồi nói, Tử La Tham tuy rằng vô cùng dụ hoặc, bất quá cũng phải có mạng lấy mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận