Độc Bộ Thành Tiên

Chương 934: Lục bào lão giả

Sau khi thương thế khôi phục được bảy tám thành, Lục Tiểu Thiên một bên rời đi dọc theo con đường cũ khi tới đây, một bên tế luyện nguyên thần tinh phách của Thiết Thứ Bối yêu Nghê.

Ngoại trừ Bức vương pháp dực ra, thì nguyên thần tinh phách của thập giai yêu Nghê là thứ mà Lục Tiểu Thiên coi trọng nhất. Dù sao vật này cũng có thể khiến cho chiến lực của hắn tăng vọt trong thời gian ngắn, đủ để chống lại cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ trong thời gian ngắn.

Bức vương pháp dực chỉ là đề thăng tốc độ, nguyên thần tinh phách chủ yếu là đề thăng lực công kích và phòng ngự. Hai thứ này nếu như kết hợp lại, uy lực vô cùng. Chỉ bất quá Lục Tiểu Thiên lại có xu hướng nghiêng về Bức vương pháp dực một chút. Vì dù cho có vận dụng nguyên thần tinh phách của thập giai yêu Nghê, hắn cũng chỉ có khả năng trong thời gian ngắn chống đỡ được với thập giai yêu thú hoặc là cường giả Nguyên Anh sơ kỳ, chứ không thể nào đánh bại được bọn họ. Một khi lực lượng của nguyên thần tinh phách bị tiêu hao hết, cũng sẽ khó thoát khỏi cái chết. Bức vương pháp dực thì không phải vậy, nhưng Lục Tiểu Thiên cũng có chút lo lắng vì hắn không biết rõ tốc độ của tu sĩ Nguyên Anh kỳ sẽ kinh khủng tới mức độ nào, nếu như còn nhanh hơn Bức vương pháp dực, thì tác dụng của vật này cũng không phải quá lớn.

Trên đường rời đi, hắn lẳng lặng tránh khỏi mấy nhóm Quỷ tộc. So với khi đến, yêu thú cũng trở nên ít hơn nhiều. Về phần Huyền Yểm quỷ vương mà trước đó Huyền Âm nói đến, Lục Tiểu Thiên mới đầu cũng có chút lo lắng. Nhưng hiện tại đã nửa năm qua đi, đối phương cũng không hề tìm tới hắn, chắc hẳn tạm thời cũng không có nguy hiểm quá lớn.

Chỉ cần rời khỏi nơi này, trở lại Vô Thương thành, hoặc là đại hình tiên thành khác của Nhân tộc, với sức một mình Huyền Yểm quỷ vương, cũng không thể nào làm gì được hắn. Dù sao cao thủ ở Xích Uyên đại lục cũng nhiều như mây, quy mô mỗi một Tiên vực đều có lão quái cấp Nguyên Anh kỳ tọa trấn. Đám lão quái Nguyên Anh kỳ của Nhân tộc này cũng không phải là bù nhìn.

Chỉ là lời Huyền Âm nói chung quy vẫn giống như một cái gai trong lòng Lục Tiểu Thiên. Không rời khỏi nơi này, trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng rất là bất an. Sau khi thực lực khôi phục tới không sai biệt lắm, tốc độ đi chuyển của Lục Tiểu Thiên cũng nhanh chóng tăng lên mấy lần.

Mãi cho đến khi chạy tới vị trí thất lạc với đám người Dư Đông Bảo không xa, Lục Tiểu Thiên nhìn thấy hai thân ảnh vô cùng mệt mỏi nhưng trông có chút quen thuộc. Đối phương cũng đã chú ý tới Lục Tiểu Thiên đang tới gần.

"Là các ngươi!" Khi tới gần thêm chút nữa, Lục Tiểu Thiên phát hiện không ngờ lại là hai người Dư Đông Bảo và Thiệu Tử Hà.

"Lục huynh! Huynh vẫn còn sống, quá tốt rồi." Dư Đông Bảo và Thiệu Tử Hà nhìn thấy Lục Tiểu Thiên thì vẻ mặt vui mừng, thần sắc khẩn trương cũng thoáng giảm đi.

"Các ngươi vì sao lại ở nơi này? Hoắc huynh đâu?" Lục Tiểu Thiên hỏi. Lúc trước sau khi bị Quỷ tộc phân tán, Lục Tiểu Thiên cũng tìm mấy người họ một lúc nhưng không tìm được, nên bản thân tự đi tìm Kết Anh quả.

"Lúc trước sau khi thất lạc với Lục huynh, chúng ta vẫn luôn tìm kiếm huynh, chỉ là không thể tìm được, ngược lại cũng tìm được Hoắc huynh. Về sau vì tránh né sự truy sát của Quỷ tộc, chúng ta phải trốn đi rất xa. Hoắc huynh sau đó đã vẫn lạc trong loạn chiến." Thần sắc Thiệu Tử Hà ảm đạm nói.

"Thế sự khó đoán." Lục Tiểu Thiên khe khẽ thở dài. Nếu như không phải hắn có vận khí tốt, may mắn gặp được Huyền Âm cũng có mặt ngay đó, lúc này cũng đã bị Thác Bạt Hải giết chết từ lâu rồi.

"Lục huynh đang muốn rời khỏi nơi này sao?' Dư Đông Bảo nói.

"Ân, ta đã ở nơi này quá lâu rồi. Nơi này quá mức nguy hiểm, không phải là địa phương nên ở lâu." Lục Tiểu Thiên gật đầu nói.

"Quá tốt rồi, suốt thời gian này ta và Thiệu Tử Hà cũng đều nơm nớp lo sơ. Hiện tại gặp được Lục huynh thì mới yên tâm được một chút." Dư Đông Bảo vui mừng nói.

Ba người họ hàn huyên một lúc, sau đó tiếp tục lên đường. Trong lòng Lục Tiểu Thiên thầm run lên, Dư Đông Bảo và Thiệu Tử Hà không hề nhắc đến sự việc Kết Anh quả, có lẽ cũng có thu hoạch khác cũng không chừng.

Chỉ bất quá bản thân hắn hiện tại cũng có, cũng không đáng nhắc đến chuyện kiêng kị của người khác. Hơn nữa chắc hẳn Dư Đông Bảo và Thiệu Tử Hà biết được cách rời khỏi nơi này, cứ im lặng đi cùng họ, cũng tiết kiệm được chút thời gian và phiền não.

Trên đường quay về, tâm trạng của mọi người không tồi. Hơn mười ngày sau, mấy người họ liền đi tới địa phương lúc trước từng dừng lại để luyện chế Định Hồn đan, trong lòng Lục Tiểu Thiên lập tức nhẹ nhõm.

Thầm nói trong lòng, ở trong không gian nguy hiểm bên dưới nơi này gần sáu năm, cuối cùng cũng coi như bình an trở ra rồi. Chỉ bất quá khi Lục Tiểu Thiên vừa mới thở phào nhẹ nhõm, phía trước mặt lại truyền đến một tràng âm thanh ồn ào.

"Có người đến, hơn nữa trông số lượng cũng không ít." Thần sắc hai người Dư Đông Bảo và Thiệu Tử Hà trở nên khẩn trương.

"Tiểu bối phương nào, không ngờ lại tới khu bí cảnh này trước bổn tọa một bước!" Một giọng nói vô cùng già nua vang lên.

Mấy người Lục Tiểu Thiên vừa nghe được âm thanh này, cũng chưa nhìn rõ tình hình xung quanh, chỉ kịp cảm thấy không trung hơi chấn động.

"Ở sau lưng các ngươi."

Đám người Lục Tiểu Thiên kinh hãi xoay người lại. Lúc này mới phát hiện sau lưng không ngờ lại xuất hiện một vị lục bào lão giả, bạch mi như đao, hai tay chắp sau lưng nhìn bọn họ.

"Đám người vãn bối vốn là tu sĩ ngoại giới, ngộ nhập vào nơi này. Hiện tại đang muốn rời đi, không muốn kinh động đến tiền bối, vẫn xin tiền bối thứ lỗi!" Ba người Lục Tiểu Thiên cúi người hành lễ với lục bào lão giả nói.

Đằng sau, hơn mười tên tu sĩ Kim Đan kỳ tu vi cao thấp bất đồng nối đuôi nhau tiến tới, ánh mắt bất thiện nhìn đám người Lục Tiểu Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận