Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1695: trong có càn khôn

Chương 1695: trong có càn khônChương 1695: trong có càn khôn
Chương 1695: trong có càn khôn
Bởi vì hắn chưa từng nghĩ tới,
Tiên Nhã luôn ôn hòa lại làm ra
loại chuyện này.
Không để ý tới ánh mắt của Lư
Minh Ngọc, Tiên Nhã tự mình
nói: "Có một lần ta vận chuyển
vật tư bị tập kích."
"Vật tư vận chuyển lần đó cực
kỳ trân quý, thậm chí có thể
xoay chuyển cục diện chiến
trường.
"Lúc ấy địch nhân xuất động
tám vị Thiên Đế, mà bên cạnh ta
chỉ có Phượng Đế và ba người
tâm phúc. "Ngươi biết lúc đó, việc đầu tiên ta làm là gì không?”
"Là gì?"
Lư Minh Ngọc theo bản năng hỏi một câu.
"Đối mặt với địch nhân tập kích, ta lập tức hạ lệnh cho bọn họ, để bọn họ yểm hộ ta rút lui."
Ba người tâm phúc đó, phân biệt là đệ đệ, đường tỷ, cùng với vị hôn phu của ta."
"Ngoài ra Phượng Đế giống như ta, gân như là cùng lúc đi theo tiên sinh, ta cùng với nàng nói là sinh tử chi giao cũng không quá đáng.
"Thế nhưng khi đối mặt với nguy hiểm. ta không chút do dư liền để bọn họ đi chết."
"Ta thậm chí không có suy xét bọn họ có thể thoát thân hay không.
Nghe vậy, Lư Minh Ngọc mím môi nói: Vậy sau đó thì sao? Sau đó ta chạy thoát, ba người tâm phúc kia bị đánh cho thần hôn câu diệt, Phượng Đế càng là trọng thương sắp chết."
"Cuối cùng Phượng Đế sở dĩ có thể sống sót, đó là bởi vì Chí Thánh sau khi biết được tin tức, không tiếc hao tổn tỉnh huyết vượt qua ngàn tỷ dặm đến cứu viện.
"Nếu không có Chí Thánh ra tay, Phượng Đế chắc chắn phải chất."
"Vậy cô cô có hối hận không?” "Không hối hận, bởi vì trên chiến trường, nếu cần thiết, ta cũng sẽ là một trong những người yểm hộ rút lui.
Nói xong, Tiên Nhã đi về phía cửa sổ, nhìn bâu trời xanh bên ngoài nói: "Chiến tranh và giết chóc sẽ từng chút từng chút bức người ta phát điên, ta là quản hậu cần, nói thẳng ra chính là kẻ làm bàn tính."
"Sự tàn khốc mà ta phải đối mặt, còn lâu mới bằng một phân mười của Phượng Đế bọn họ.'
"Mà sự tàn khốc tiên sinh phải đối mặt, còn nhiều hơn tất cả chúng ta.
"Vị trí Tài Thần, truyên đến ta đây đã là đời thứ hai rồi."
"Tài Thần đời thứ nhất, cũng là dòng máu nhà họ Tiền, lúc ấy tiên tổ của ta cũng chỉ là chi thứ của nhà họ Tiền mà thôi." "Phong Thần chi chiến, tiên sinh trả giá bằng ba triệu sinh linh." "Toàn bộ dòng máu trực hệ của nhà họ Tiền đêu bỏ mình trong đó, thê tử của Yêu Đế cũng bỏ mình ở trong đó."
"Tàn khốc hơn chính là, Yêu Đế không thể tham gia trận chiến đó, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thê tử của mình chết đi." "Chỉ là ba triệu người Phong Thần chi chiến đã có thể bức người ta phát điên.'
"Ta không dám tưởng tượng lúc tiên sinh vung đồ đao với Kỷ Nguyên, trong lòng hắn đến cùng đã phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ."
Nói xong, tâm tình Tiên Nhã khôi phục bình thường, hơn nữa vỗ võ bả vai Lư Minh Ngọc nói: Ngươi nói đúng, tiên sinh cũng đúng.
"Cục diện hiện nay tuy rằng phiên phức một chút, rườm rà một chút, nói không chừng còn rất ủy khuất."
"Nhưng ở thế giới như vậy, ít nhất không cần chết người, hoặc là nói không cần chết rất nhiều người."
"Không cân chết người, vậy chúng ta liên không cần làm ra rất nhiều lựa chọn khó khăn." Nói khó nghe một chút, dù cho thất bại thảm hại, chúng ta vẫn còn có thể trốn đi làm rùa rụt cổ mà.
Dù sao chúng ta là tu sĩ không phải phàm nhân, phàm nhân không ăn cơm sẽ chết đói, chúng ta không ăn cơm vẫn sinh long hoạt hổ như thường." Đi thôi, bận rộn lâu như vậy, ra ngoài đi dạo khuây khoả một chút. Chờ tiên sinh ra ngoài, chúng ta sẽ làm tiệc ăn mừng cho hắn, tiên sinh làm cơm rất ngon.'... Tại Đan Tháp.
Sau khi tiến vào Đan Tháp, không gian rộng lớn lập tức làm cho Trần Trường Sinh sáng mắt lên.
'Chậc chậc!
"Quả nhiên là trong có càn khôn, xây dựng một tòa Đan Tháp như vậy tuyệt không phải chuyện một sớm một chiều."
"Nền tảng của Đan Vực vẫn là rất là thâm hậu nha."
Đối mặt với lời nói của Trần Trường Sinh, Bạch Trạch đang ngửi ngửi ngẩấng đầu lên nói: "Mùi vị của Thần Hỏa có hai mươi bảy loại, hai mươi bảy vị Tiên Đan Sư của Đan Vực hẳn là đều ở đây rồi."
"Đại hội đan dược bình thường hẳn là sẽ không xuất động nhiều Tiên Đan Sư như vậy, xem ra người ta rất coi trọng ngươi nhat”
"Đương nhiên phải coi trọng rồi, thả một tai họa như ta vào đây, không chuẩn bị một chút thì sao được.
"Vạn nhất ta nhất thời nổi hứng, hỏi tất cả Tiên Đan Sư đến á khẩu không trả lời được, vậy thì náo loạn to rồi."
"Bất quá đã đến rồi, chúng ta vẫn là đi gặp người quen trước đi."
Nghe vậy, Bạch Trạch nhe răng cười nói: "Yên tâm, mùi vị của Quảng Hàn Tiên Tử ta đã sớm ngửi thấy rồi.
Theo ta
Nói xong, Bạch Trạch hứng thú bừng bừng chạy vê một hướng, Trân Trường Sinh cũng nhàn nhã đi theo phía sau.
"Két -ñ
Đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Quảng Hàn Tiên Tử đang ngồi ngay ngắn ở một chỗ rừng trúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận