Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1283: không cần mạng nữa à

Chương 1283: không cần mạng nữa àChương 1283: không cần mạng nữa à
Chương 1283: không cân mạng nữa à
Bên bờ vực sinh tử, nội tâm của Tiểu Mộc Đầu thanh tịnh chưa từng có.
Cũng chính trong khoảnh khác đó, Tiểu Mộc Đầu phúc chí tâm linh, theo bản năng đánh ra một chiêu thức.
Chiêu thức này tựa như linh dương móc sừng, căn bản cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào.
"Âm!"
Sóng xung kích to lớn khiến sườn núi Bách Hoa Phong xuất hiện vết nứt, gió nhẹ thổi qua bụi bặm tản đi, Miêu Thạch xuất hiện ở giữa chiến trường.
Chí Tôn Cốt cường hãn tản ra ánh sáng thánh khiết, nắm đấm của Bàng Hồng được Miêu Thạch đỡ lấy. "Hay cho một Chí Tôn Cốt, lần này ta thua rồi."
"Nhưng mà ta không phải thua ngươi, mà là thua bởi người này."
Nói xong, Bàng Hồng nhìn thoáng qua Cửu Thiên Huyền Hoàng Chiến Kỳ đang cắm trên ngực mình.
Ngay vừa rồi, một chiêu hồi mã thương của "Trần Trường Sinh" đã làm cho hắn không kịp chuẩn bị.
Trong lúc vội vàng, hắn theo bản năng sử ra Cửu Long Hợp Bích chân chính, nếu như không phải Miêu Thạch kịp thời ra tay,Trần Trường Sinh" chỉ sợ cũng đã tan thành mây khói.
"Tiểu Thanh, ta yêu ngươi!"
Nhẹ giọng nói một câu, Tiểu Mộc Đâu buông lỏng tay nắm Cửu Thiên Huyền Hoàng Chiến Kỳ ra. 'Xoát!
Bắt lấy "Trân Trường Sinh" và Cửu Thiên Huyền Hoàng Chiến Kỳ, Miêu Thạch nhanh chóng bay vê phía Dược Tiên Phong.
Nhìn thân ảnh dần dần đi xa, Bàng Hồng theo bản năng sờ lên lồng ngực không chút tổn thương của mình.
Một chiêu vừa rồi mình không phòng được, nhưng cho dù liêu mạng ở trên chiến trường, mình nhiêu nhất cũng chỉ bị thương một chút.
Dù nhìn từ góc độ nào, chính mình cũng không có thua.
Nhưng mà đạo lý tuy là như thế, nhưng nội tâm của mình lại nói cho mình biết, trận chiến này mình thua. ....
Tại Vạn Nhận Tuyết Sơn Thái Minh Thiên. Khí tức nóng rực đã làm cho hàn băng ngàn năm xuất hiện hòa tan, Tây Hương Hầu Trương Chí xếp bằng ở giữa băng thiên tuyết địa thưởng thức rượu ngon.
Mà trước mặt hắn lại có một nam tử thân hình vạm vỡ ngồi.
"Tiểu hài tử tụ hội, lại có thể kinh động đến Hổ Hầu Hứa Chử của Hợp Dương Thiên, các ngươi có phải đã quá coi trọng chuyện này rồi hay không.'
Nghe vậy, nam tử vạm vỡ kia mở miệng nói: "Tại hạ chỉ nghe theo đế lệnh, những chuyện khác một mực mặc kệ.'
"Nghe nói Tây Hương Hầu Trương Chí có dũng khí vạn phu, không thể giao thủ, thật sự là một chuyện đáng tiếc lớn trong đời."
"Sẽ có cơ hội, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc."
"Nhưng lần này, hình như thiếu chủ của các ngươi đã thua."
Nghe nói như thế, Hứa Chử nhìn thoáng qua phương xa, thản nhiên nói: "Thiếu chủ không có thua, thua chính là các ngươi..
"Trân Trường Sinh vượt qua bản thân, thiếu chủ của ngươi vẫn còn dậm chân tại chỗ, chẳng lẽ đây không tính là thua?”
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
"Thua thì thua, thắng chính là thắng, trên chiến trường chỉ luận sinh tử, bất luận quá trình."
"Coi như tên tiểu tử kia đốn ngộ nhiêu hơn nữa, nhưng mất mạng rồi, chung quy vẫn là công dã tràng."
"Nhưng nơi này không phải chiến trường.
"Hiện tại cũng đều thua, trên chiến trường hắn còn có mạng sao?"
"Cơ hội không phải lân nào cũng có, hắn cũng không phải lần nào cũng may mắn như vậy."
'Nhưng mà người này đúng là một nhân tài có thể trọng dụng, Thái Minh Thiên các ngươi nếu như không cân, có thể cho Hợp Dương Thiên chúng ta.
Nghe vậy, Trương Chí cười lạnh nói: "Muốn mang hắn đi, ngươi e rằng phải vượt qua ta trước."
"Ngươi có thể ngăn thân thể của hắn, nhưng không thể ngăn tâm của hắn."
"Nhân tài như thế mà các ngươi lại khinh thị như vậy, cách làm như vậy quá làm cho người ta thất vọng đau khổ, hơn nữa ngươi chưa hẳn đã ngăn được ta.
Nghe được lời này, sắc mặt của Trương Chí lập tức trở nên âm trâm.
"So hai chiêu đi, lấy đỉnh núi làm giới hạn, đừng gây ra động tính quá lớn."
"Được"
Tại Dược Tiên Phong.
"Không phải chứ, tên tiểu tử này tại sao lại bị thương nặng như vậy.
"Ngày nào cũng như vậy, không cần mạng nữa à?"
Nhìn thấy "Trân Trường Sinh" cả người đầy máu, Thảo Mộc Tử thiếu chút nữa tức giận chửi má nó.
"Thảo Mộc Tử tiền bối, chuyện này ta sẽ giải thích cho ngươi sau, ngươi mau cứu Trường Sinh đi.
Ngữ khí của Miêu Thạch có chút dồn dập. Thấy thế, Thảo Mộc Tử tiếp nhận "Trân Trường Sinh" trong tay Miêu Thạch nói: "Yên tâm, có ta ở đây hắn không chết được."
"Từ thương thế mà nói, hắn hẳn là đã trúng chiêu Cửu Long Hợp Bích của Hợp Dương Thiên."
"Đế Tử ngươi về trước đi, ngày mai ta cam đoan trả ngươi một người sống khỏe mạnh."
Nói xong, Thảo Mộc Tử mang "Trân Trường Sinh" trọng thương vào trong nhà tranh. ...
Trong không gian thần thức.
"Đừng lo lắng, tại thời khắc mấu chốt ta đã bảo vệ tâm mạch của ngươi, lấy y thuật của Thảo Mộc Tử cứu sống ngươi không phải vấn đề gì lớn.
"Nhân lúc bây giờ có thời gian, ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt đi." Nghe vậy, Tiểu Mộc Đầu đang suy tư mở miệng nói: "Vừa rồi ta làm thế nào đánh trúng Bàng Hồng?”
"Phản ứng theo bản năng, sau đó lại thêm một chút xíu vận khí."
"Vậy ta còn có thể tìm được loại trạng thái kia không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận