Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1512: nhà thám hiểm

Chương 1512: nhà thám hiểmChương 1512: nhà thám hiểm
Chương 1512: nhà thám hiểm
Đi cùng với hắn, so với việc đi cùng những kẻ lai lịch không rõ ràng thì tốt hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Lăng Sương mở miệng nói: "Bạch Đan Sư cũng từng bái làm môn hạ của tiên bối Đan Vực, tuổi của ngươi so với ta lớn hơn một chút, ta liên xưng hô ngươi là Bạch sư huynh đi.'
-Đi cùng Bạch sư huynh, tự nhiên là không có vấn đề gì."
"Cũng không biết Bạch sư huynh lân này đi Vô Tận Hải là muốn làm gì, vạn nhất chúng ta không cùng đường thì không tiện rồi."
Nghe vậy, Bạch Băng Dương mở miệng nói: "Lân này đi Vô Tận Hải là muốn tìm một loại dị hỏa hữu dụng cho đồ nhi ta đây."
"Khu vực chưa xác định, hai sư đồ chúng ta cũng không có ý định tiến đến”"
"Thật trùng hợp, chúng ta cũng như vậy, những ngày tháng sau này, xin mời Bạch sư huynh chỉ điểm nhiều hơn."
Nói xong, Lăng Sương đưa một cái túi da thú cho Bạch Băng Dương.
Thấy thế, Bạch Băng Dương cũng lấy ra một cái túi da thú.
Hai cái túi cùng giao cho chưởng quây, Tang Mộc Thuyền thành công tới tay....
Tại Vô Tận Hải.
Gió biển mặn tanh đập vào trên mặt Trân Trường Sinh, một chiếc thuyên con trôi dạt trong biển rộng mênh mông. Bạch Trạch cúi đầu lè lưỡi nằm ở giữa thuyên nhỏ, Trân Trường Sinh thì ngồi ở đầu thuyền lẳng lặng thả câu.
"Trân Trường Sinh, ngươi là tên quỷ keo kiệt, chính ngươi không mua thuyền lớn, vì sao bổn đại gia cũng không thể mua."
"Mặt trời ở Vô Tận Hải lớn như vậy, hơn nữa mùi tanh biển còn nồng như vậy, lông của bổn đại gia đều đã bị rụng hết rồi."
Đối mặt với Bạch Trạch oán giận, Trân Trường Sinh liếc mắt nhìn bộ lông mượt mà như tơ lụa của nó nói: "Tang Mộc Thuyền quả thật có thể tránh khỏi rất nhiều hải thú tập kích, còn có thể chống đỡ Vô Tận Hải ăn mòn.
"Nhưng sử dụng Tang Mộc Thuyên, chúng ta sẽ mất đi rất nhiêu bảo bối."
"Vô Tận Hải rộng lớn như vậy, có ba nơi có nhiều bảo bối nhất."
"Nơi thứ nhất là những hải đảo đông đảo trên Vô Tận Hải."
"Nơi thứ hai chính là đáy biển vạn trượng Vô Tận Hải."
"Nơi thứ ba là những hải thú làm cho người ta sợ hãi kia.'
"Hải thú khác với yêu thú trên đất liên, hải thú phần lớn không có độc, hơn nữa chất thịt tinh khiết."
"Hương vị khi ăn ngon hơn rất nhiêu so với thịt yêu thú trên đất liền."
"Vèol"
Lời còn chưa dứt, Trần Trường Sinh đột nhiên nhấc cần câu lên, một con bạch tuộc tươi sống đã bị câu lên.
'Xoát
Một cái đỉnh nhỏ bằng đồng xanh xuất hiện, Minh Xà cuộn mình trong góc lập tức phun ra lửa đun nước.
"Đùng!"
Bạch tuộc tươi sống bị Trần Trường Sinh trực tiếp ném vào trong đỉnh đồng nhỏ.
Mà Thổ Bảo Thử thì nhu thuận lấy bát đĩa và nước sốt ra, phân cho Trân Trường Sinh và Bạch Trạch.
Theo sự gia nhiệt của ngọn lửa, nước trong trong Dược Vương Đỉnh bắt đầu đổi màu, một mùi hương kỳ lạ lập tức lan tỏa.
Dược thuỷ nóng hổi khiến bạch tuộc không ngừng lật mình, uy áp của Hoàng Tiên Cảnh như ẩn như hiện. Thế nhưng uy áp còn chưa kịp tràn ra, đã bị một đạo thần thức của Bạch Trạch ép trở về.
Sau ba nhịp thở, bạch tuộc đã chín.
Trân Trường Sinh chém ra một đạo kiếm khí chia bạch tuộc thành ba phân, Bạch Trạch và Thổ Bảo Thử lập tức vui vẻ ăn.
Về phần Minh Xà nhóm lửa, thì thu được một đống nội tạng Trần Trường Sinh không cần.
Hơn nữa nó không có đĩa và bát, Trân Trường Sinh trực tiếp ném ở trước mặt nó.
Con bạch tuộc rất nhanh đã bị tiêu diệt.
Minh Xà phụ trách rửa chén đĩa, Bạch Trạch và Thổ Bảo Thử thì phụ trách hưởng thụ gió biển mơn man. Tuy nhiên, thời tiết vốn trong xanh bỗng chốc trở nên âm u, những cơn gió biển dịu dàng cũng trở nên hung dữ.
Nhìn những đám mây đen nặng tu phía xa, Bạch Trạch liếc nhìn một cái rồi nói: "Bảo ngươi mua thuyền lớn ngươi không nghe, giờ thì hay rồi, chúng ta lại phải đầm mưa."
Thấy Bạch Trạch lại than phiên về việc không có thuyền lớn, Trần Trường Sinh cười trấn an nói: "Nếu như mua thuyền lớn đến Vô Tận Hải, vậy thì còn gì thú vị nữa.
"Chỉ có ngồi trên loại thuyên nhỏ này, chúng ta mới có thể cảm nhận được sóng biển mãnh liệt."
"Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, bằng vào dũng khí của mình chinh phục biển cả là một loại sự tình rất có tính khiêu chiến sao?" Nghe nói như thế, Bạch Trạch run run lỗ tai nói: "Ta nhớ ra rồi, ngươi từng kể cho ta chuyện của một đám hải tặc, ngươi sẽ không phải là muốn làm hải tặc vương chứ?"
"Không thể sao?"
"Đương nhiên không thể."
"Bản đại gia chính là thụy thú, thụy thú thượng cổ, ta làm sao có thể làm hải tặc được?"
Nhìn dáng vẻ cực kỳ khinh bỉ của Bạch Trạch, Trân Trường Sinh suy nghĩ một chút nói: "Vậy được, ta đổi cách nói khác.'
"Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ làm những nhà thám hiểm Đại Hải Trình!"
"Vậy còn tạm được.'
Gật đầu đồng ý với lời nói của Trân Trường Sinh, Bạch Trạch đứng dậy hoạt động thân thể một chút, sau đó đứng ở đầu thuyền tràn đây lòng tin nói: "Từ hôm nay trở đi, chiếc thuyền này chính là Bạch Trạch Hào, ta chính là thuyên phó, hai người các ngươi đều phải nghe theo hiệu lệnh của ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận