Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1496: đan vận

Chương 1496: đan vậnChương 1496: đan vận
Chương 1496: đan vận
"Nhưng ta thấy nàng hình như cũng là một Luyện Đan Sư, ngươi không sợ ở thời điểm tỷ hí gặp được nàng sao?”
"Gặp thì gặp thôi, nàng còn có thể ăn thịt ta àU
"Vậy nếu nàng là trọng tài của Đại Hội Đan Dược hoặc là nhân viên chiêu sinh của Đan Vực thì sao?"
Lời này vừa nói ra, Trần Trường Sinh lập tức quay đầu nhìn về phía Bạch Trạch.
"Con chó ngốc, ngươi có ý gì?"
"Có một chuyện quên nói với ngươi, lúc gặp nha đầu kia, ta ngửi thấy khí tức trên người nàng không thuộc về Thanh Sơn thế giới."
"Đại Hội Đan Dược phân bộ Đan Vực, là do người của tổng bộ phái đến trực tiếp giám thị."
"Thuật luyện đan của nha đầu kia không kém, hơn nữa lại là gần đây mới đến Thanh Sơn thế giới."
"Ngươi nói xem nàng có khả năng là người tổng bộ Đan Vực phái tới hay không?”
"Nếu như nàng thật sự là trọng tài hoặc là nhân viên chiêu sinh, kế hoạch ngươi tiến vào Đan Vực e rằng cũng không phải là thuận lợi như vậy.
Nhìn bộ dáng đắc ý của Bạch Trạch Dương, khóe miệng Trân Trường Sinh co rút nói: "Con chó ngốc, ngươi dám hố ta!"
"Chuyện này sao có thể gọi là hố ngươi chứ, ta chỉ là tăng thêm một chút niêm vui thú cho cuộc sống bình thản của ngươi mà thôi."
"Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chơi đùa một chút thôi mà.'
Đạt được câu trả lời này, Trân Trường Sinh gượng ép nặn ra một nụ cười, sau đó hít sâu nói: “Được, thích chơi đùa như vậy đúng không, vậy ta cùng với ngươi từ từ chơi đùa.
"Trước kia ta không có thời gian, hiện tại ta có rất nhiều thời gian, ngươi nhất định phải hưởng thụ thật tốt.
Nhìn biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười của Trân Trường Sinh, Bạch Trạch bắt đầu luống cuống.
'Loại chuyện này, ngươi dịch dung không được sao, đối với ngươi mà nói cũng không phải việc khó gì. Sau này ta không làm như vậy nữa, không cần nghiêm túc như vậy làm gì.
"Muộn rồi, tình cảm đến muộn còn rẻ hơn cỏ rác, ngươi cứ chờ đấy.'
Nói xong lời hung ác, Trân Trường Sinh hất tay phải, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn Trân Trường Sinh "giận dỗi rời đi, khóe miệng Bạch Trạch giật giật.
"Trân Trường Sinh bây giờ ấu trĩ như vậy sao?”
"Ta có chút hoài niệm Trần Trường Sinh không bao giờ cười đùa trước kia.
Sau khi tách ra với Bạch Trạch, Trân Trường Sinh chậm rãi đi dạo trên phố.
Đại Hội Đan Dược năm mươi năm tổ chức một lân, hấp dẫn vô số Luyện Đan Sư đến đây.
Dù sao ở trong Đan Kỷ Nguyên, Đan Vực chính là thánh địa trong lòng tất cả Luyện Đan Sư.
Cho dù là thế hệ trẻ tuổi của Ngũ Tỉnh Thất Giới, cũng đều lấy bái nhập Đan Vực làm vinh dự.
Mà Đại Hội Đan Dược năm mươi năm một lần này, chính là vòng sơ khảo tuyển chọn nhân tài của Đan Vực, mấy chục vạn Luyện Đan Sư Đan Vực chỉ chọn ra một trăm người đứng đầu.
Sau khi vòng sơ khảo kết thúc, những thí sinh chiến thắng này còn cần tham gia trận chung kết tại tổng bộ Đan Vực.
Năm mươi người chiến thắng cuối cùng, chính là thiên kiêu chi tử có thể bái nhập Đan Vực.
"Lão sư, người nói xem ta lần này có thể xếp hạng thứ mấy?"
Đang lúc Trân Trường Sinh suy tư quy tắc của Đại Hội Đan Dược, một đạo thanh âm quen thuộc kéo hắn trở về từ trong trí nhớ.
Quay đầu nhìn lại, một người quen cũng không quá quen thuộc xuất hiện ở cách đó không xa.
Một nam tử trung niên đang nói chuyện phiếm với một nữ tử.
Nam tử này Trần Trường Sinh không biết, nhưng nữ tử này Trần Trường Sinh vẫn rất có ấn tượng.
Bởi vì đoạn thời gian trước, chính là nàng ở chỗ của mình, liên tiếp xin được ba hạ hạ quẻ.
"Thứ tự không quan trọng, lần này tham gia Đại Hội Đan Dược, chủ yếu là dẫn ngươi đi nhìn chút việc đời."
"Loại chuyện tranh tài này, làm hết sức là được, ngươi không cần phải có áp lực.
Nghe nói như thế, nữ tử gật đầu nói: "Đệ tử hiểu rõ, đệ tử cũng chúc sư phụ kỳ khai đắc thắng."
"Có lòng là được!"
"Lần trước vi sư chỉ lấy được vị trí khoảng ba ngàn, lần này có thể vào một ngàn đã không tệ rồi."
Hai người cứ như vậy đi ngang qua Trân Trường Sinh, nữ tử này cũng không chú ý tới Trân Trường Sinh.
Quay đầu nhìn bóng lưng hai người, Trân Trường Sinh chậc lưỡi nói: Không có đạo lý nhaU”
"Lão sư của nha đầu này cũng chỉ bình thường, sao đan vận trên người nàng lại đậm như vậy.'
"Chẳng lẽ nàng chính là kỳ tài luyện đan trăm vạn người mới có một kia?"
"Nếu quả thật là như vậy, vậy con đường kế tiếp của nha đầu này liên khó khăn rồi."
Nói xong, Trân Trường Sinh sờ cằm suy tư.
Lúc trước khi nữ tử này tiến vào Thượng Thanh Quan, Trân Trường Sinh đã phát hiện ra trên người nàng có một cỗ đan vận như có như không.
Đan vận này không phải là thứ gì cụ thể, mà là một loại cảm giác kỳ diệu, một loại cảm giác kỳ diệu chỉ thuộc vê Luyện Đan Sư.
Người có được loại ý vị đặc biệt này, cho tới nay Trần Trường Sinh chỉ gặp qua ba người.
Ba người này theo thứ tự là Vu Lực, Thập Tam, cùng với Trương Chấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận