Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1533: cược mệnh

Chương 1533: cược mệnhChương 1533: cược mệnh
Chương 1533: cược mệnh
"Thiên hạ đại đạo ngàn vạn, không phải mỗi người đều có thể cùng chung chí hướng với chúng ta.'
"Nếu như người khác đạo liền giết cho thống khoái, Bạch tiền bối chẳng phải là muốn giết hết người trong thiên hạ?”
Nghe Trân Phong nói xong, Bạch Băng Dương thở dài nói: "Quả nhiên có phong phạm hiệp nghĩa.
"Nếu ngươi đã nói như vậy, ta đây liên không giết bọn họ."
Nói xong, Bạch Băng Dương vung tay phải lên thu hồi hồ lô bao phủ Trân Trường Sinh.
Nhìn Trân Phong cầu tình cho mình, Trân Trường Sinh nhấch miệng cười nói: "Theo lý mà nói, ta cuối cùng đã hố các ngươi một phen.'
"Tại sao ngươi phải cầu tình thay ta, để hắn giết ta không phải tốt hơn sao?"
Đối mặt với lời nói của Trần Trường Sinh, Trân Phong lắc đầu nói: "Đạo bất đồng cũng có thể cùng mưu, chí bất đồng cũng có thể làm bạn.”
"Đạo hữu tu Linh Lung Tâm, ta ngộ là Hạo Nhiên Khí.'
“Nhưng mặc kệ chúng ta đi đường nào, có thể ở thời khắc mấu chốt chờ chúng ta, chuyện này đã vượt qua hết thảy, không phải sao?"
“Ha ha hat"
"Quả nhiên có phong phạm đại hiệp."
Trân Trường Sinh cười tán thưởng một câu, sau đó nhìn về phía Bạch Trạch nói: "Con chó ngốc, người ta giảng đạo lý, chúng ta cũng phải giảng đạo nghĩa."
"Lấy đồ ra đi, đã là thu được từ trong thám hiểm, vậy thì nên chia đều."
Nghe được lời của Trân Trường Sinh, Bạch Trạch nhìn Trần Phong thật sâu mở miệng nói: "Được rồi, chia đều thì chia đều."
Nói xong, Bạch Trạch há to miệng, một đống dược liệu tỏa ra mùi thơm lạ lùng xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhìn thấy nhiêu dược liệu như vậy, cho dù là Thôi Lăng Sương cũng không nhịn được nhướng mày.
"Trong dãy núi được Thổ Bảo Thử canh giữ, ta tùy tiện tìm kiếm." "Bởi vì thời gian cấp bách, cho nên không tìm được bao nhiêu thứ tốt."
"Đương nhiên, nếu như các ngươi thích những vật này, phần của ta cũng có thể cho các ngươi."
"Ta chỉ cần tảng đá này là được."
Nói xong, Bạch Trạch lấy ra một tảng đá màu xanh ném lên boong thuyền.
Chỉ thấy tảng đá kia đón gió lớn lên, cuối cùng biến thành một tảng đá lớn hai người ôm.
“Đây là Sinh Cơ Thạchl”
Quan Bình ở bên cạnh không nhịn được nói một câu.
Nghe vậy, Bạch Trạch chậc lưỡi nói: Không sai, đây chính là Sinh Cơ Thạch."
“Thứ này thường được dùng trong nhiêu đan phương cao cấp."
"Nhưng tác dụng lớn nhất của Sinh Cơ Thạch này, không phải dùng để luyện đan, mà là để luyện chế dược viên mang theo bên mình.”
"Pháp bảo trữ vật bình thường không thể chứa đựng vật còn sống, hơn nữa cỏ cây còn sống cũng không được.
"Nhưng pháp bảo trữ vật dùng Sinh Cơ Thạch luyện chế có thể dùng để chứa đựng vật sống, tuy rằng chỉ có thể chứa đựng dược liệu, nhưng cũng đã vô cùng trân quý rồi."
"Sinh Cơ Thạch lớn chừng quả đấm, giá khoảng hai ngàn vạn Nguyên Đan.
"Một khối Sinh Cơ Thạch lớn như vậy, tuyệt đối là có tiên mà không mua được, nếu như trao đổi cùng với Kim Đan Sư, đổi một viên Tử Kim Đan hẳn là không thành vấn đề”
Đối mặt với lời nói của Ngân Nguyệt Lang, Thôi Lăng Sương bình phục một phen cảm xúc mở miệng nói: "Ngươi đã sớm biết trên đảo có thứ này?”
"Đúng vậy, vừa lên đảo không lâu ta đã ngửi thấy mùi của Sinh Cơ Thạch."
"Một khối Sinh Cơ Thạch lớn như vậy, không ai có thể không động tâm, ta không dám cam đoan các ngươi sẽ không giết người cướp của, cho nên ta chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường.
"Nếu không phải Trân Trường Sinh nói các ngươi sẽ không nổi sát tâm, ta đã sớm lái thuyên chạy rồi.
"Ngươi tin chúng ta như vậy sao?” Thôi Lăng Sương quay đầu nhìn về phía Trân Trường Sinh.
Thấy thế, Trân Trường Sinh cười nói: "Trực giác thôi, ta tin tưởng các ngươi sẽ không bởi vì một chút bảo vật mà giết người cướp của."
"Ngươi đây chính là đang cược mệnh."
"Nhưng ta cược đúng rồi, nếu ta thật sự lái thuyền chạy đi, buổi tối ta sẽ ngủ không yên."
Nhìn bộ dáng cười đùa tí tửng của Trân Trường Sinh, Thôi Lăng Sương trâm mặc.
Hiện tại nàng đã hiểu được một chút đạo lý trong lời nói của Trần Phong.
Trân Trường Sinh cùng với Ngân Nguyệt Lang mặc dù nhìn như không hợp, nhưng kì thực là tín nhiệm lẫn nhau.
Ngân Nguyệt Lang tìm được trọng bảo, tự nhiên phải lo lắng bị người khác dòm ngó.
Với tình hình hiện tại, nếu như mình và Bạch Băng Dương nảy sinh ác ý, vậy bọn hắn tuyệt đối trốn không thoát.
Lòng hại người không thể có, lòng phòng người không thể không có.
Đây chính là nguyên nhân sau khi bọn họ trộm thuyền, nhưng lại không rời đi sớm.
Bọn hắn chỉ muốn nắm giữ sinh tử trong tay mình, ý nghĩ như vậy không có gì đáng trách, Tang Mộc Thuyền bị trộm, đúng là tài nghệ không bằng người.
Nếu mình tìm được khối Sinh Cơ Thạch lớn như vậy, chỉ sợ mình cũng sẽ phòng bị những người khác.
Hàng vạn suy nghĩ lướt qua trong đầu, Trân Trường Sinh ở bên cạnh tiếp tục mở miệng nói: "Đồ vật đều ở đây, mọi người chia nhau đi.'
"Nhưng mà tính chất của Sinh Cơ Thạch này cứng mà giòn, muốn cắt nhanh mà giảm bớt tổn thất, cần một thanh khoái kiếm chém kim đoạn ngọc.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận