Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1688: Không thành vấn đề

Chương 1688: Không thành vấn đềChương 1688: Không thành vấn đề
Chương 1688: Không thành vấn đề
Nói không chừng là viên duy nhất còn sót lại trên đời, con lươn chín đầu kia có tư cách gì mà ăn chứ?”
Thấy Bạch Trạch kích động bất thường, Trân Trường Sinh bất đắc dĩ nói: "Đừng có keo kiệt như vậy chứ. Ngươi đừng quên, Long Châu chỉ là tạm thời giao cho ngươi bảo quản thôi."
"Ta mặc kệ! Ngươi đưa cho ta rôi chính là của ta, lớn tướng rồi, đồ đã cho đi còn mặt mũi nào mà đòi lại?"
Đừng kích động vậy, ngươi bình tính nghe ta nói được không?” Trước lời khuyên nhủ khẩn thiết của Trân Trường Sinh, Bạch Trạch do dự một chút rồi ngừng giấy giụa.
"Nói trước, nếu ngươi không có lý do chính đáng, ta sẽ không đưa Long Châu cho ngươi đâu. "Yên tâm, Trân Trường Sinh ta không phải loại người làm ăn thua lỗ. Kỳ thật từ rất sớm trước kia, ta đã bắt đầu suy nghĩ làm sao để phát huy hiệu quả của Long Châu đến mức tối đa. Long Châu đối với Long tộc mà nói tuyệt đối là bảo vật vô giá, nhưng đối với chủng tộc khác, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều. Ngươi luyên hóa Long Châu nhiều năm như vậy, tuy rằng nhận được không ít chỗ tốt, nhưng hiệu quả chung quy vẫn có hạn."
Nghe Trân Trường Sinh nói, Bạch Trạch suy nghĩ một chút rôi nói: "Ngươi định luyện Long Châu thành đan dược?”
'Không sai, ta chính là có ý này. Ở Kỷ Nguyên của chúng ta, sở dĩ ta không định dùng Long Châu để luyện đan, hoàn toàn là vì luyện đan thuật của Kỷ Nguyên chúng ta không đủ. Nếu cưỡng ép luyện chế, chỉ là phung phí của trời. Nhưng bây giờ, luyện đan thuật của Đan Kỷ Nguyên có thể phát huy hoàn mỹ công hiệu của Long Châu, ngươi nói xem chúng ta có nên luyện nó thành đan dược không?”
Nghe vậy, Bạch Trạch vẫn còn do dự: "Tại sao cứ phải biến nó thành đô dùng một lần, luyện chế thành pháp bảo không được sao?"
"Không phải không thể. luyện chế thành pháp bảo, mà là không cân thiết. Long Châu luyện chế thành pháp bảo quả thật uy lực to lớn, nhưng ta không cần Long Châu cũng có thể tạo ra đồ vật không thua kém pháp bảo Long Châu. Đã như vậy, cần gì phải lãng phí một viên Long Châu quý giá như thế này. Suy đi tính lại, ta vẫn cảm thấy luyện Long Châu thành đan dược để ăn vào là có lợi nhất, chẳng lẽ ngươi không muốn thử nghiệm sự cường đại của huyết mạch Chân Long sao?”
Lời này vừa nói ra, cái đuôi vốn đang ủ rũ của Bạch Trạch lập tức dựng đứng lên.
"Ngươi có thể luyện ra loại đan dược này?”
Luyện đan ta không được, nhưng phối dược thì ta am hiểu! Suy nghĩ nhiều năm như vậy, trong lòng ta cũng có một vài ý tưởng. Chờ ta làm quen thêm với đan đạo của Kỷ Nguyên này, ta sẽ có thể phối chế ra được phương thuốc khiến người ta có được huvết mach Chân Lona. Nếu có thể luyện chế phương thuốc này thành đan dược, hiệu quả tuyệt đối sẽ càng thêm mạnh mẽt"
"Ực!" Nuốt nước miếng, Bạch Trạch có chút hưng phấn nói: Loại đan dược này, người bình thường e rằng không luyện chế được đâu.”
Người bình thường đương nhiên không luyện chế được, cho nên ta dự định nhờ Tháp Chủ luyện giúp ta. Cao thủ đan đạo cấp bậc này luyện đan, mời chắc chắn là giá trên trời. Cho nên phải mượn cơ hội lần này kiếm một chút lộ phí, dù sao ta cũng phải để hắn giúp ta luyện miễn phí một lòI" Nhận được câu trả lời này, cái đuôi của Bạch Trạch đã vẫy thành tàn ảnh.
"Ta biết ngay là ngươi sẽ không làm ăn thua lỗ mà. Nhưng Long Châu chỉ có một viên, đan dược luyện ra được chắc cũng có hạn, tăng thêm Cửu Đầu Tướng Liễu nữa thì chúng ta chia đủ sao?”
"Một con lươn chín đầu mà thôi, cũng xứng ăn đan dược do ta và Tháp Chủ liên thủ luyện chế sao? Cho nó chút ít là được rồi." "Hắc hắc! Ta biết ngay là ngươi không phải loại bại gia tử kia mà, nhưng nói trước, đan dược ta muốn ăn viên lớn nhất." "Không thành vấn đề!"
Thương lượng xong cách xử lý Long Châu, Trân Trường Sinh và Bạch Trạch vừa nói vừa cười rời đi....
Cuộc gặp mặt giữa Trân Trường Sinh và Thú tộc không gây ra động tĩnh gì ở Đan Vực. Nhưng sau khi Trần Trường Sinh rời đi, hơn mười phong thư tay được gửi ra khỏi Đan Vực. Địa điểm của những bức thư này đều là các Thú tộc đỉnh cấp, mà nội dung miêu tả bên trong, đủ để quyết định tương lai của rất nhiều tu sĩ.
Cùng lúc đó, sự hợp tác giữa Quan Bình và Lư Minh Ngọc cũng tiến hành râm rô. Nhân mạch của Lư Minh Ngọc cộng thêm kỹ thuật làm giả xuất thần nhập hóa của Quan Bình, chỉ trong vòng mười ngày đã khiến cho mấy người bọn họ kiếm được đầy bồn đầy bát.
Nhưng nếu có người tinh ý quan sát sẽ phát hiện ra, kỳ thật Lư Minh Ngọc đang làm ăn thua lỗ. Bởi vì giá trị nhân mạch hắn vận dụng, vượt xa đan dược mà Quan Bình luyện chế.
Tại tiểu viện Đan Tháp.
Khác hẳn với vẻ thường ngày, giờ đây Tiên Nhã đang chăm chú xem xét chồng ngọc giản chất cao như núi trước mặt.
"Cô cô, việc tạo thanh thế cho buổi đấu giá đã chuẩn bị xong."
Bạn cần đăng nhập để bình luận