Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1553: Động thì tất nhiên phải động

Chương 1553: Động thì tất nhiên phải độngChương 1553: Động thì tất nhiên phải động
Chương 1553: Động thì tất
nhiên phải động
"Chỉ với thân thể nhỏ bé này của ngươi, thật sự gặp phải thân thú, người ta thả một cái rắm liên đánh bay ngươi.
"Ta chỉ nghĩ một chút, cũng không phải muốn ném toàn bộ bọn nó vào lò luyện đan, cùng lắm thì ta lấy đồ vật đổi với bọn nó."
"Mặt khác thân thú trong truyền thuyết, ta muốn nhất chính là Bạch Trạch.
"Nghe nói Bạch Trạch toàn thân trắng như tuyết, có thể nói tiếng người, thông hiểu vạn vật, hiểu rõ thiên hạ vạn vật."
"Nếu có thể bắt được một con, ta nhất định phải nghiên cứu thật tốt." Nhìn thấy Quan Bình mắt sáng như sao, Bạch Trạch không khỏi rùng mình một cái.
Cùng lúc đó, Quan Bình cũng theo bản năng nhìn về phía Bạch Trạch.
"Lang huynh, thân thể và lông của ngươi mạnh hơn Ngân Nguyệt lang bình thường rất nhiều."
"Sao ta càng nhìn càng giống thân thú Bạch Trạch trong truyên thuyết vậy.'
Nghe nàng nói vậy, Bạch Trạch lập tức cuống lên.
"Ngươi có lâm hay không."
"Thân thú Bạch Trạch có sừng hươu trên đầu, cánh mọc trên lưng, ngươi thấy ta có sừng và cánh không?”
"Bạch Trạch thuần chủng đương nhiên có, nhưng nếu huyết mạch của ngươi không thuần thì sao?"
"Nói không chừng, trong cơ thể ngươi thật sự có huyết mạch Bạch Trạch thì sao?”
"Nếu không ngươi đổ một chén máu cho ta thử xem, ta cam đoan sẽ luyện ra một lò đan dược tốt."
Nói xong, Quan Bình lại thật sự lấy ra một con dao nhỏ đi về phía Bạch Trạch.
Đối mặt với Quan Bình từng bước tới gân, Bạch Trạch trực tiếp trốn ở sau lưng Trần Trường Sinh.
Trân Trường Sinh cũng mở miệng ngăn lại trò khôi hài này.
"Được rồi, ta thấy ngươi luyện đan đến điên rồi, nhìn thấy thứ gì cũng muốn ném vào trong lò thử xem."
"Con chó ngốc này là ta nuôi, nó có huyết mạch Bạch Trạch hay không ta còn không rõ ràng sao?”
Thấy Trân Trường Sinh nói như vậy, Quan Bình cũng chỉ đành miễn cưỡng cất dao nhỏ đi, nhưng vẫn không chịu từ bỏ ý định hỏi một câu.
"Tiên sinh, nó thật sự không có huyết mạch Bạch Trạch sao?”
"Nha đầu ngươi, có muốn học thuật luyện đan không.
"Đương nhiên là học!"
"Muốn học thì đi kiểm tra ngũ tạng lục phủ cho ta, rồi quay lại báo cáo suy nghĩ của ngươi."
"Được rồi!"
Có thể học tập được thuật luyện đan mới, Quan Bình vui vẻ chạy ra ngoài.
Đợi đến khi Quan Bình đi, Bạch Trạch mới thận trọng thò đầu ra. Liếc mắt nhìn bộ dạng nhát gan của Bạch Trạch, Trân Trường Sinh im lặng nói: Ngươi sợ cái gì, nàng còn có thể đánh lại ngươi sao?"
“Ta bây giờ đương nhiên không sợ nàng, nhưng trực giác của ta bảo rằng ta nên sợ nàng."
"Bởi vì cái gọi là không sợ kẻ trộm, chỉ sợ kẻ nhớ tới mình, bị một nha đầu điên như vậy để mắt tới, ta không sợ mới lạ.'
Ngươi đã sợ như vậy, vậy tại sao ngươi không tránh xa nàng, lại còn nhất quyết đến bên cạnh nàng."
"Tránh hại tìm lợi đây chính là thiên phú của ngươi, nàng có nguy hiểm với ngươi ngươi cũng không cảm thụ được?"
Nghe vậy, Bạch Trạch lắc đầu nói: "Sợ là sợ, nguy hiểm là nguy hiểm, cả hai không giống nhau."
"Trên người nha đầu này, ta ngửi thấy một cỗ ý vị kỳ lạ như có như không.'
"Ta có dự cảm, tương lai nàng nhất định sẽ luyện ra rất nhiều tuyệt phẩm đan dược."
"Giờ không tranh thủ làm quen, sau này làm sao có thể mặt dày ăn trộm đan dược của nàng."
"Thảo nào ngươi luôn thích nằm ngủ trước cửa phòng người ta, thì ra là thèm đan dược của người ta."
"Vậy thì ngươi tự lo liệu đi, chuyện này ta không quản nữa."
"Đúng rồi, ngươi đối với phong ấn ở nơi này thấy thế nào?"
Nói xong, Trần Trường Sinh chỉ chỉ vào một chỗ nguồn sáng trên trái tim. Nhìn phương hướng ngón tay Trân Trường Sinh chỉ, Bạch Trạch chép miệng nói: "Thủ đoạn nơi đây thật không đơn giản nha!"
"Dù sao chỉ dựa vào những mặt hàng bên ngoài kia là không giải quyết được, xem ra người câu cá phía sau màn không phải lớn bình thường.
Nghe được lời của Bạch Trạch, Trân Trường Sinh nhếch miệng cười nói: "Có người muốn câu cá lớn ta có thể lý giải, điêu duy nhất ta không hiểu, đó chính là thủ pháp câu cá này vì sao lại thô ráp như vậy.
"Người già giảo hoạt, ngựa già gian manh, cá lớn trong nước tự nhiên cũng không phải ăn chay."
"Rõ ràng là đào sẵn hố đợi người nhảy vào, kẻ đứng sau vì cớ gì lại chắc chắn rằng con cá này sẽ tự động mắc câu?"
"Điều này ta thật sự không nghĩ ra, ngươi có ý tưởng gì không?"
Nghe vậy, Trân Trường Sinh lắc đầu nói: "Trước mắt ta cũng không có ý nghĩ gì quá tốt."
"Nhưng một cái bẫy đơn giản thế này mà cá cũng mắc câu, chúng ta lấy được thứ ở đây rồi, cá lớn nhất định sẽ chú ý đến chúng ta."
"Đến lúc đó, khi lưới cá giăng ra, hắn tự nhiên chạy không thoát."
"Ngươi có ý tưởng là được rồi, ta sẽ lấy món đồ đó xuống."
"bai"
Bạch Trạch vừa định hành động đã bị Trân Trường Sinh ở bên cạnh giữ lại.
"Sao vậy, món đồ này không thể động à?” "Động thì tất nhiên phải động, nhưng không thể động như vậy." "Ván cờ này là đấu trí, nếu ngươi dùng cách đấu võ để giải quyết, vậy thì sẽ có chút mất tao nhã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận