Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1239: chỉ là một con chó

Chương 1239: chỉ là một con chóChương 1239: chỉ là một con chó
Chương 1239: chỉ là một con chó
Mặc dù vừa rồi đã có một lần làm mẫu, nhưng dưới sự vội vàng, Tiểu Mộc Đầu căn bản là không có cách nào lĩnh hội chân lý trong đó.
Nhìn thấy "Tiểu Mộc Đầu' lại rơi vào hạ phong, Miêu Thạch ở giữa chiến trường cũng không khỏi buông bỏ nỗi lo lắng trong lòng.
Từ sau khi "Trường Sinh" thức tỉnh, hắn đã trở nên thông minh hơn rất nhiều.
Tình huống như vậy tuy có thể dùng lý do đốn ngộ để giải thích, nhưng Miêu Thạch thủy chung lo lắng "Trường Sinh" bị người đoạt xá.
Dù sao thủ đoạn đoạt xá cao siêu, là có thể hoàn toàn kế thừa ký ức của người bị đoạt xá.
Kể từ đó, người thường sẽ rất khó phát hiện vấn đề.
Nhưng mặc cho thủ đoạn đoạt xá cao siêu đến đâu, người đoạt xá đều không thể che giấu một thứ, đó chính là thủ pháp chiến đấu cùng với thói quen của hắn.
Có thể tiến hành đoạt xá cao minh như vậy, nhất định là đại năng hiếm có trên thế gian.
Hoặc là không ra tay, một khi ra tay, đại năng lợi hại hơn nữa cũng không thể triệt để ngụy trang thành "kẻ ngốc”.
Nói thẳng ra một chút, cho dù là phụ thân Ngọc Hoàn Thiên Đế của mình tới, phụ thân cũng không có cách nào đánh ra loại chiêu số nhìn như hợp lý, nhưng lại tràn đầy sơ hở như vậy.
Càng không thể giống như "Trường Sinh" vừa rồi, trong lúc vô tình nắm lấy một chút kỹ xảo, nhưng ngay lập tức lại quên sạch sẽ.
"Âm!"
Tiểu Mộc Đầu lại bị khôi lỗi đánh bay một lần nữa, phun ra một ngụm máu tươi.
Thấy thế, trong Mệnh Đăng lại truyên đến âm thanh.
"Đần chết đi được, ngay cả tiểu xảo như nhất tâm nhị dụng cũng không học được sao?" "Nhìn Thạch đại ca của ngươi đi, người ta đều có thể nhất tâm tứ dụng, mà ngươi ngay cả nhất tâm nhị dụng cũng không học được, sự chênh lệch này quả thực quá rõ ràng."
Nghe thế, Tiểu Mộc Đầu lau đi máu tươi nơi khóe miệng, mở miệng nói: "Ta có năng lực bao nhiêu trong lòng ngươi rõ hơn bất kỳ ai, không chỉ dạy nhiều lần thì ta làm sao học được."
"Nếu ngươi muốn dạy thì nhanh lên một chút, lát nữa ta sẽ không còn mạng để học đâu."
"Xin lỗi, loại phương thức vừa rồi ta không thể dùng nữa."
"Mặc dù ta đồng ý để ngươi đi tố giác ta, nhưng ta cũng không muốn chủ động bại lộ.'
"Loại người dốc hết toàn lực nhưng lại đạt được trạng thái đứng bét như ngươi, ta không học được."
"Can thiệp quá nhiều sẽ chỉ làm cho hành vi của ngươi trở nên bất thường."
Nghe vậy, Tiểu Mộc Đầu mím môi nói: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Yên tâm, ta còn có biện pháp khác có thể giúp ngươi, tiếp tục xông vê phía trước là được, bất quá lân này ngươi phải nắm chặt vũ khí trong tay.
Vừa dứt lời, Tiểu Mộc Đầu một lần nữa câm pháp bảo vọt tới.
Vẫn là thế cục áp đảo như cũ, khôi lỗi Thiên Tiên cảnh đánh cho Tiểu Mộc Đầu không hề có lực hoàn thủ.
"Âm!"
Công kích cường đại đánh nát vai phải của Tiểu Mộc Đầu, đau đớn kịch liệt thiếu chút nữa khiến hắn ngất đi.
Nhưng đối mặt với loại tình huống này, Tiểu Mộc Đầu vẫn luôn nhớ kỹ lời dặn của Trân Trường Sinh, đó chính là nắm chặt binh khí trong tay.
"Rắc!"
Binh khí vung lên tự do, trực tiếp đánh vào sườn trái của khôi lỗi, khôi lỗi cường hãn trong nháy mắt xuất hiện tổn thương.
Phát giác được hiện tượng này, Miêu Thạch phất tay đánh một quyền vào sườn trái của khôi lỗi trước mặt.
"Âm!"
Trong khoảnh khắc, khôi lỗi kiên cố hóa thành vô số mảnh vỡ.
Thành công tìm được nhược điểm của khôi lỗi, Miêu Thạch giống như mãnh hổ vào bầy dê đại khai sát giới.
Đồng thời, hắn còn liều mạng tiến về phía Tiểu Mộc Đầu, bởi vì lúc này Tiểu Mộc Đầu đã trọng thương sắp chết.
"Âm!"
Dưới sự liều mạng xung phong liều chết, Miêu Thạch rốt cuộc cũng cứu được "Tiểu Mộc Đầu' tại thời khắc mấu chốt.
Một viên đan dược thơm nức mũi nhét vào trong miệng Tiểu Mộc Đầu, Miêu Thạch mang theo hắn bắt đầu điên cuông chạy trốn.
"Trường Sinh, ngươi nhất định phải cố gắng!"
"Tiểu Thanh còn đang chờ ngươi ở Thái Minh Thiên, chỉ cần nhiệm vụ lân này thành công, ta liền đi xin chỉ cho các ngươi thành hôn.
"Lần này may mà nhờ ngươi vô tình phát hiện ra điểm yếu của khôi lỗi , nếu không chúng ta đã gặp nguy hiểm rồi."
Dưới sự trợ giúp của đan dược, thương thế của Tiểu Mộc Đầu đã khôi phục lại.
Mà lời nói của Miêu Thạch, tự nhiên cũng không sót một chữ truyền vào trong tai Tiểu Mộc Đầu.
Nhìn qua Miêu Thạch bên cạnh, những lời Trân Trường Sinh từng nói lại vang lên bên tai Tiểu Mộc Đầu.
Cùng lúc đó, trong lòng Tiểu Mộc Đầu cũng toát ra một cỗ không cam lòng nồng đậm.
"Ta cùng với Tiểu Thanh yêu nhau nhiều năm, Miêu Thạch ngươi chẳng lẽ không rõ ràng sao?”
"Nếu như ngươi coi ta là huynh đệ, tại sao phải chờ sau khi ta lập được chiến công mới bằng lòng giúp ta."
"Cho nên ta chỉ là một con chó ngươi nuôi ở bên cạnh!" "Chỉ khi ta lập công hoặc ngươi có tâm trạng tốt, ta mới có thể nhận được sự ban thưởng bố thí đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận