Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1537: Khẩn cầu

Chương 1537: Khẩn cầuChương 1537: Khẩn cầu
Chương 1537: Khẩn câu
“Chờ sau khi bọn họ thích ứng với thân phận Tiên Đan sư, ngươi lại biểu hiện ra thân phận cao hơn."
"Tình cảnh như vậy nghĩ thôi đã thấy thú vị, quả nhiên chỉ có Trần Trường Sinh ngươi mới có thể làm ra...
Nói được một nửa, Bạch Trạch lập tức ngừng lại, bởi vì nó cảm ứng được ngoài cửa có người đến.
Thấy thế, Trân Trường Sinh trực tiếp mở cửa lớn ra, khuôn mặt của Bạch Băng Dương lập tức hiện ra trước mắt.
Nhưng điều thú vị là, Bạch Băng Dương quỳ gối ở trước cửa Trần Trường Sinh.
"Ngươi đang làm gì vậy, đến cầu xin ta tha thứ sao?”
Nghe nói như thế, Bạch Băng Dương hành đại lễ với Trân Trường Sinh.
"Khẩn cầu tiền bối cứu lấy đồ nhi của ta."
“Quan Bình làm sao vậy, thương thế của nàng là do ta trị, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề nha!"
"Bị thương có thể dùng đan dược trị liệu, nhưng tương lai của nàng chỉ có tiền bối mới có thể cứu."
"Nếu tiên bối có lòng ái tài, vậy xin hãy cứu nàng.
Đối mặt với lời nói của Bạch Băng Dương, Trần Trường Sinh ra một tia thân sắc đùa cợt, sau đó khoanh tay nói: "Thiên phú đan đạo của Quan Bình cho dù là người mù cũng nhìn ra được mạnh bao nhiêu, , tiên đồ của nàng rộng mở, cần gì ta cứu chứ."
"Tiên bối hà tất phải nói loại lời ngược này.'
"Đồ nhi kia của ta mặc dù có mấy phân thiên phú đan đạo, nhưng nàng không hiểu nhân tình, không hiểu thế sự."
"Nếu như đi đến thế giới phức tạp bên ngoài, nàng chỉ có một con đường chết."
"Đây cũng không phải chuyện xấu gì mà." Trân Trường Sinh chậc lưỡi nói: "Không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, vậy thì đánh khắp thiên hạ không địch thủ thôi."
"Trân Phong một thân ngông nghênh, không phải vẫn sống thoải mái tự tại sao?”
"Nàng không so được với Trần Phong!" Bạch Băng Dương cúi đầu nói: "Nàng là do ta tự tay dạy dỗ, tình huống của nàng, ta rất rõ ràng."
"Nếu như là luyện đan, nàng nhất định có thể khinh thường thế hệ trẻ tuổi, nhưng nếu bàn về đấu pháp, nàng không có thiên phú đó.'
"Trong trận chiến ở hải đảo, tu vi của nàng so với Trân Phong cao hơn rất nhiều, nhưng thương tích của nàng là nặng nhất."
"Thiên phú đấu pháp của nàng kém quá xa so với thiên phú luyện đan của nàng."
“Cho nên nàng không đi được con đường đan pháp song tu này.'
Trâm mặc một hai nhịp thở, Trân Trường Sinh mở miệng nói: "Đi một mình không được, nàng còn có thể đầu nhập vào thế lực khác." "Có thế lực lớn che chở, con đường tương lai của nàng cũng có thể thuận buồm xuôi gió."
Bạch Băng Dương nghe vậy cười khổ một tiếng nói: "Con đường của thế gia môn phiệt nếu dễ đi, ta tội gì phải đi cầu xin tiền bối."
"Những thế gia ngàn năm, môn phiệt vạn năm kia quả thật có thể làm cho con đường phía trước của nàng bằng phẳng, nhưng nội bộ lục đục với nhau nhiều vô số kể."
"Đồ nhi của ta không đấu lại được những người đó.
"Cho dù có thế lực không cho nàng tham dự vào vòng xoáy quyền lực, ta cũng không muốn để nàng cả đời đều trở thành chim trong lồng."
"Bạch Băng Dương ta đúng là phế vật, bởi vì ta không có năng lực chỉ ra cho nàng một con đường lớn tươi đẹp.
"Nhưng đồ đệ của ta không phải phế vật, nàng sẽ trở thành Luyện Đan sư chói mắt nhất trong thiên địa.
"Cho nên khẩn cầu tiên bối giúp nàng một tay, nàng nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng."
"Bichl
Trán nặng nề dập lên ván gỗ, mà Trần Trường Sinh thì lẳng lặng nhìn tất cả những thứ này.
Thật lâu sau, Trân Trường Sinh chậm rãi mở miệng nói: "Muốn ta giúp nàng không thành vấn đề, nhưng nàng phải bái ta làm sư."
"Một ngày nào đó nàng nổi danh thiên hạ, mọi người chỉ nhớ đến ta, chứ không nhớ đến cái tên Bạch Băng Dương này.'
"Điều kiện như vậy ngươi có đáp ứng không?”
"Ta đồng ý!"
"Chỉ cần có thể để cho nàng tiếp tục đi tới đích, đừng nói là không nhận ta làm sư, dù có bảo ta từ nay không luyện đan nữa, ta cũng không có một câu oán hận nào."
"Vì sao?" Trần Trường Sinh nghi ngờ hỏi một câu.
"Từ việc ngươi nhiều lần tham gia Đại Hội Đan Dược cũng có thể thấy được, luyện đan là mộng tưởng suốt đời của ngươi."
"Lấy thiên phú cùng với trình độ của ngươi, là có khả năng bước vào Kim Đan Sư."
"Vì một đồ đệ như vậy, ngươi lại muốn từ bỏ mộng tưởng suốt đời của mình."
"Hơn nữa bái nhập môn hạ của ta, nàng không còn là đồ đệ của ngươi nữa.
Nghe vậy, đôi mắt của Bạch Băng Dương trở nên xuất thần, khế cười nói: "Nàng là do ta nhặt được trong lúc phiêu bạt.'
"Tuy rằng thu nàng làm đồ đệ, nhưng ta đã sớm coi nàng như con ruột."
"Chỉ cân nàng có thể đi lên con đường chính mình muốn đi, ta trả giá nhiêu hơn nữa cũng sẽ nguyện ý.
"Hơn nữa con đường của ta đã đi hết rồi, cho dù có bước vào hàng ngũ Kim Đan Sư cũng không làm nên chuyện gì lớn.'
"Nhưng tương lai của nàng còn có vô hạn khả năng, ta không thể để nàng bởi vì ta mà bị vây ở một Thanh Sơn thế giới nho nhỏ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận