Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1591: kiêu ngạo

Chương 1591: kiêu ngạoChương 1591: kiêu ngạo
Chương 1591: kiêu ngạo Thật lâu sau, Tháp Chủ chậm rãi mở miệng nói: "Có thể liên tiếp đánh bại hai vị đan đạo đại sư Lê Hỏa và Quảng Hàn, lý giải dược lý của hắn đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực.
"Nếu như ta không nhìn lầm, đan này hẳn là cũng có thủ đoạn của Lê Hỏa cùng với Quảng Hàn ở bên trong."
"Cho nên, sự phối hợp giữa các vị thuốc chính, phụ, tá, sứ trong viên đan dược này có chút vấn đề.
"Nếu như dựa theo đan phương của hắn phối chế hoàn thành, chư vị cho rằng đan dược này có bao nhiêu loại giải pháp?” Nghe vậy, chín người đang ngồi suy tư một chút, nhao nhao nói ra số lượng giải pháp của mình. "1928 loại."
'2150 loại.
1900...
Nghe chín người nói xong, Tháp Chủ gật đầu nói: "Trong lúc nhất thời, chư vị có thể nghĩ ra mấy ngàn loại giải pháp, quả thật là may mắn của Đan Vực chúng ta.
"Nhưng đan dược này, giải pháp chân chính hẳn là có 3999 loại." "Cho dù Lê Hỏa và Quảng Hàn khiến cho đan phương xảy ra chút vấn đề, giải pháp của đan này cũng hẳn là có 2761 loại." Đối mặt với hai con số này, chín người đều nhíu mày.
"Đứa nhỏ' lúc trước càng không vui nói: "Tháp Chủ, ngài có phải quá để mắt hắn rồi hay không, chẳng lẽ lý giải đan đạo của chúng ta đều ở dưới hắn?"
"Lý giải đan đạo của các ngươi xác thực không kém hắn, nhưng mỗi ngành nghê đều có chuyên môn riêng của nó, dược lý nhất đạo các ngươi không phải đối thủ của hắn."
"Bởi vì người này không phải Luyện Đan Sư, mà là một Luyện Dược Sư."
"So đấu dược lý cùng với Luyện Dược Sư, các ngươi tự nhiên không phải đối thủ."
Nhưng mà người này quá ngông cuồng, vậy mà dám trắng trợn khiêu khích, thật sự cho rằng Đan Vực chúng ta không có người sao?”
Nói xong, Tháp Chủ lấy ra một tờ giấy viết mấy chữ lên trên đó. Sau đó vung tay phải, một viên đan dược vậy mà trống rỗng ngưng tụ ở trong lòng bàn tay của hắn.
Đưa viên đan dược này và tờ giấy cho hắn, đến lúc đó hắn sẽ hiểu." "Nhớ kỹ, không nên trực tiếp gặp mặt hắn."
Tuân mệnh"
Chín người chắp tay hành lễ, mà hán tử mặt chữ điền thì mở miệng hỏi: "Xin hỏi Tháp Chủ, thứ hạng của người này nên xếp thứ bao nhiêu?”
"999 đi, thái độ không tốt, chỉ xứng với thứ hạng này. ...
Trải qua hơn một canh giờ dài dằng dặc chờ đợi, kim bảng trên bầu trời chậm rãi mở ra.
Khi thấy tên của Quan Bình xuất hiện ở vị trí thứ mười, khóe miệng Trân Trường Sinh nhấch lên một chút.
Nhưng khi tên của mình xuất hiện ở hạng 999, Trân Trường Sinh lại vui vẻ nở nụ cười. Không để ý đến Quan Bình đang ngẩn người, Trân Trường Sinh trực tiếp cười lớn rời khỏi hội trường.
Nhưng mà Trân Trường Sinh vừa rời khỏi hội trường, hắn đã thấy được một tờ giấy cùng với đan dược trên mặt đất.
Cầm lên xem xét, chỉ thấy trên tờ giấy viết hai con số, hai con số này theo thứ tự là 3999 và 2761.
Ngươi đây là bị người phát hiện ra rôi sao?"
Bạch Trạch không biết từ đâu chui ra, vươn cái đầu to ra xem xét nội dung trên tờ giấy.
Nghe vậy, Trân Trường Sinh cười nói: "Không phải bị phát hiện, là bị người ta mắng."
"Hắn mắng ngươi làm gì?" "Người ta tuyển chọn nhân tài, ta chạy tới quấy rối, hơn nữa lúc tranh tài còn không nghiêm túc. "Đổi lại thành ta, ta cũng muốn mắng người.
'Vậy làm sao bây giờ?”
"Còn có thể làm sao, chỉ có thể bị mắng thôi."
"Đề ta ra bị người ta dễ dàng giải ra, bị mắng cũng là đáng." Nói xong, Trân Trường Sinh lấy bút ra bắt đầu suy tư. Thấy thế, Bạch Trạch khó hiểu nói: 'Không phải chứ, cái này có gì mà phải suy nghĩ, viên đan dược này không phải chỉ có ba loại dược liệu thôi sao?”
"Chính là bởi vì chỉ có ba loại dược liệu, cho nên mới phiên phức.
"Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, cách giải đan này có thể nói là vô cùng vô tận." "Trừ phi ta thông hiểu tất cả thuật luyện đan cùng với dược liệu của toàn bộ kỷ nguyên, nếu không ta nhất định sẽ thua hắn." Nói xong, Trân Trường Sinh trực tiếp viết tên của mình lên giấy. Đây là có ý gì? "Kẻ bại lưu danh, đương nhiên là cúi đầu nhận thua rồi."
Vung bút viết xuống tên của mình, Trân Trường Sinh nắm một nắm đất vàng trên mặt đất nhét vào trong viên đan dược. Nhìn hành vi kỳ quái của Trân Trường Sinh, Bạch Trạch càng thêm hoang mang.
Ngươi đang làm gì vậy?
"Hủy đan!"
"Không hiểu."
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Bạch Trạch, Trần Trường Sinh cười nói: "Rất đơn giản, ta đây là đang nói cho hắn biết, không so luyện đan ta có thể đánh hắn tan tác." "Ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi." "Ta vẫn luôn kiêu ngạo như vậy!" "Mặt khác, Trân Trường Sinh ta là loại người bị mắng mà không cãi lại đó sao?”
Nói xong, Trần Trường Sinh đặt tờ giấy và đan dược bị bóp méo xuống đất, sau đó cùng với Bạch Trạch vừa nói vừa cười rời đi.
"Hình như có mấy người núp trong bóng tối, có cân ta lôi bọn hắn ra không?”
"Không cần, đây là địa bàn của người ta, vẫn là thu liễm một chút đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận