Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1222: Thay đổi kế hoạch

Chương 1222: Thay đổi kế hoạchChương 1222: Thay đổi kế hoạch
Chương 1222: Thay đổi kế hoạch
"Chuyện này ta cũng không biết, ta nói chính là có loại khả năng này, dù sao tất cả chuyện này đều có thể sẽ phát sinh."
"Có thể bức Chí Thánh đến mức tự sát, chỉ có người thân cận hoặc là kẻ địch."
"Loại bằng hữu nửa quen nửa không như cấm địa và Tiểu Tiên Ông, khả năng cao là không làm được."
"Cho nên nếu như Chí Thánh là tự sát, vậy ta nhất định sẽ đặt ánh mắt hoài nghi ở trên tiên dân thượng cổ cùng với Hoang Thiên Đế."
"Đương nhiên, trong đó cũng không loại trừ còn có một số thế lực không biết."
Đối mặt với phỏng đoán của Vương Hạo, Trân Trường Sinh gật đầu nhìn vê phía Diệp Vĩnh Tiên hỏi: "Cái chết của thư sinh ngươi thấy thế nào?"
Nghe vậy, Diệp Vĩnh Tiên nhìn thoáng qua Trần Trường Sinh thản nhiên nói: "Theo góc độ của ta, vô luận Chí Thánh là bị giết hay là tự sát, đối tượng hoài nghi vĩnh viễn chỉ có hai."
"Là ai?"
"Tiên dân thượng cổ và ngươi."
"Ta?"
"Đúng, chính là ngươi."
“Quan hệ giữa ngươi và Chí Thánh thiên hạ đều biết, sự tín nhiệm của Chí Thánh đối với ngươi, trong lòng ngươi hiểu rõ."
"Chí Thánh chết một cách khó hiểu, đạo lữ của hắn cũng chết theo."
"Trên đời này ngoại trừ Nạp Lan Tử Bình và Hoang Thiên Đế, ngươi chính là người duy nhất mà Chí Thánh tín nhiệm."
"Hiện tại ngươi không biết nguyên nhân cái chết của Chí Thánh, vậy chuyện này nhất định có liên quan đến ngươi."
Nghe thế, Trần Trường Sinh nở nụ cười: "Không phải chứ, lời này của ngươi ta làm sao càng nghe càng hồ đồ, cái chết của thư sinh sao lại có quan hệ với ta. Ta là người cuối cùng biết tin dữ, hơn nữa ta bây giờ cũng không hiểu rõ thư sinh là chết như thế nào." "Chính là bởi vì ngươi không biết, cho nên cái chết của Chí Thánh mới có liên quan đến ngươi."
"Vì sao?"
"Bởi vì khi Chí Thánh chết, nhất định sẽ lưu lại một ít manh mối cùng với chuẩn bị ở sau, mục đích chính là vì để cho một ít người đặc biệt phát hiện ra."
"Ngươi là người Chí Thánh tín nhiệm nhất, mà người đặc biệt kia nhất định là ngươi, nhưng Chí Thánh lại không để lại manh mối gì cho ngươi, cho nên cái chết của Chí Thánh có liên quan tới ngươi."
"Lời này có chút võ đoán, vạn nhất manh mối của thư sinh là để lại cho người khác thì sao?”
"Không thể nào!"
"Tại sao lại như vậy?" Trong mắt Trần Trường Sinh lóe lên một tia khó hiểu.
Thấy thế, Diệp Vĩnh Tiên bình tĩnh nói: "Sau khi Chí Thánh chết, ngươi đuổi bọn người Hoang Thiên Đế ra ngoài, sau đó một mình đi báo thù."
"Cách làm này của ngươi ngay cả ta cũng có thể nghĩ đến trước, huống chỉ là Chí Thánh."
"Nếu như để lại manh mối cho những người khác, đến lúc đó bị ngươi đuổi ra ngoài, chân tướng sẽ vĩnh viễn không tìm được.
Nghe thế, Trần Trường Sinh gãi gãi đầu nhìn về phía Vương Hạo nói: "Ý đồ của ta rõ ràng như vậy sao?"
"Rất rõ ràng!" Vương Hạo gật gật đầu nói: "Trong những chuyện khác, không ai có thể đoán được suy nghĩ của ngươi, nhưng đối với cách làm của ngươi đối với người bên cạnh ngươi, không cân nghĩ cũng có thể biết."
"Chí Thánh nếu chết, ngươi tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ."
"Nhưng ngươi lại không muốn người bên cạnh tiếp tục hy sinh, cho nên ngươi nhất định sẽ nghĩ biện pháp đuổi những người khác ra ngoài.'
"Sự thật chứng minh, ý nghĩ của chúng ta là chính xác.
"Điều duy nhất chúng ta không nghĩ tới chính là ngươi lại dám ra tay với toàn bộ Kỷ Nguyên.'
Nghe xong Vương Hạo nói, sương mù trong lòng Trần Trường Sinh trong nháy mắt tiêu tán một chút.
Vì thế, Trần Trường Sinh tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại hoài nghi tiên dân thượng cổ?"
Đối mặt với vấn đề này, Diệp Vĩnh Tiên khinh bỉ nhìn thoáng qua Trần Trường Sinh thản nhiên nói: "Biết rõ còn cố hỏi, lần sau đừng có như thế nữa, như vậy cũng quá xem thường người ta."
"Mặc dù chuyện Chí Thánh và tiên dân thượng cổ có liên hệ là bí mật, nhưng dụng tâm đi thăm dò, vẫn có thể đạt được một vài thứ.
"Với thủ đoạn của ngươi, e rằng ngươi biết nhiều hơn ta."
"Liên hệ với tiên dân thượng cổ một cách khó hiểu, sau đó lại chết một cách khó hiểu."
"Chuyện này thấy thế nào cũng không thoát khỏi liên quan đến tiên dân thượng cổ, không hoài nghi bọn họ thì còn có thể hoài nghi ai.'
Nhìn ánh mắt khinh bỉ của Diệp Vĩnh Tiên, Trân Trường Sinh cười nói: "Nghe xong lời của các ngươi, ta đột nhiên cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều."
"Xem ra, kế hoạch và bố trí của ta phải thay đổi rồi."
"Thay đổi thế nào?" Diệp Vĩnh Tiên thản nhiên hỏi một câu.
"Để tan rã tiên dân thượng cổ, ta đã chuẩn bị hai kế hoạch, trong đó phân biệt là kế hoạch Niết Bàn và kế hoạch Châu Chấu."
"Dựa theo kế hoạch ban đầu,'Kế hoạch Niết Bàn" khởi động trước,'Kế hoạch Châu Chấu' theo sát phía sau."
"Nhưng bây giờ, ta muốn thay đổi trình tự của hai kế hoạch một chút."
"Ta chưa bao giờ hoài nghi năng lực mưu lược của ngươi, ngươi đã quyết định như vậy, chúng ta nghe phân phó là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận