Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1139: bất mãn

Chương 1139: bất mãnChương 1139: bất mãn
Chương 1139: bất mãn
"Vì chút chuyện nhỏ này, đáng giá đặc biệt đến chỗ ta một chuyến sao?"
Đối mặt với lời nói của Bạch Trạch, lão giả mở miệng nói: "Nhiệm vụ khoáng thạch và bùn đất chúng ta đều muốn làm, nhưng chúng ta không muốn làm theo hình thức hiện tại."
"Căn cứ theo tính toán của chúng ta, Thiên Uyên Thành hàng năm thu mua bùn đất cùng với khoáng thạch, số lượng đều tương đối ổn định."
"Với thực lực của mấy nhà chúng ta, hoàn toàn có thể cung cấp số lượng bùn đất và khoáng thạch ngang nhau."
"Hơn nữa giá thu mua còn thấp hơn một chút so với trước mắt."
"Bất quá làm như vậy, chúng ta có một tiên đê nho nhỏ, đó chính là Thiên Uyên Thành không được thu mua bùn đất cùng với khoáng thạch của tán tu khác."
Đối với yêu cầu này, Bạch Trạch lập tức nhíu mày. "Quy tắc cơ sở tại Thiên Uyên Thành là do Trần Trường Sinh định ra, ta cũng không có tư cách sửa đổi."
"Lại nói, chuyện này liên quan đến căn cơ Thiên Uyên Thành, ta không....
"Không thành vấn đề!"
Bạch Trạch còn chưa nói hết, một giọng nói đã cắt ngang.
Quay đầu nhìn lại, Trân Trường Sinh chẳng biết lúc nào đứng ở ngoài cửa.
"Chuyện này ta đáp ứng, một tháng sau ta sẽ tổ chức đại hội chiêu tài, tiêu chuẩn tham gia phải có tài sản mấy chục tỷ."
"Trừ cái đó ra, tán tu làm việc cho Thiên Uyên Thành hơn hai mươi năm cũng có thể tham gia."
Nghe thế, Bạch Trạch Kỳ kinh ngạc đứng lên.
"Trần Trường Sinh ngươi điên rồi, ngươi có biết đây là đang tự hủy căn cơ hay không.
Nhìn bộ dáng vội vàng của Bạch Trạch, Trân Trường Sinh thản nhiên nói: "Chuyện của ta không cần ngươi quản, ngươi quản tốt Thiên Uyên Thành là được."
"Ngươi làm như vậy, Thiên Uyên Thành ta quản như thế nào, nói tóm lại chuyện này ta không đồng ý!"
"Không tới phiên ngươi đồng ý, ở Thiên Uyên thế giới, lời ta nói chính là pháp chỉ."
"Âm!"
"Vậy ngươi cứ từ từ chơi một mình đi.'
Bạch Trạch phẫn nộ đạp đổ bàn, sau đó chạy nhanh như chớp, chỉ để lại Sài Yến còn chưa kịp phản ứng đứng tại chỗ.
V I P T R U Y E N F U L L - K ho t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Thấy thế, Trân Trường Sinh phất phất tay với mọi người, ý bảo bọn họ rời đi.
Đợi đến sau khi mọi người rời đi, Trần Trường Sinh thản nhiên nói: "Nha đầu, làm việc phải có nhãn lực, bàn đổ cũng không biết đỡ một chút sao?"
Nghe vậy, Sài Yến vội vàng đỡ bàn lên, sau đó bày lại bộ trà cụ trên bàn.
"Đại nhân ngài không nên tức giận, Bạch Trạch đại nhân cũng là vì sự phát triển của Thiên Uyên Thành”" Sài Yến thử làm dịu quan hệ giữa Trần Trường Sinh và Bạch Trạch một chút.
Đối mặt với thái độ của Sài Yến, Trân Trường Sinh hơi nghiêng đầu nhìn về phía Sài Yến nói: "Ngươi đi theo Tiểu Hắc cũng đã mấy chục năm, tiểu Hắc trời sinh tính lười biếng, hơn nữa còn chưởng quản sự vụ lớn nhỏ trong Thiên Uyên Thành."
"Cho nên mấy chục năm qua, rất nhiều chuyện đều là ngươi xử lý thay."
"Nhưng ta phát hiện ra, bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, ngươi đều phải hỏi Bạch Trạch sau đó mới hành động."
"Hơn nữa cha và anh của ngươi đều đang làm công tác vận chuyển đơn giản nhất, lấy quyên lực trong tay ngươi, hoàn toàn có thể an bài cho bọn họ một công việc tốt một chút."
"Ngươi thật sự không cần phải cẩn thận chặt chế như vậy.'
Nghe được lời của Trần Trường Sinh, Sài Yến mỉm cười nói: "Đại nhân, Sài Yến lúc trước tuổi trẻ ngông cuồng xúc phạm Thiên Uyên Thành, nếu không phải đại nhân khoan dung, ta lúc này đã là một nắm đất vàng."
"Sau đó, Bạch Trạch đại nhân nhân từ cứu cha và anh ta thoát khỏi bể khổ."
"Ân tình của hai vị đại nhân, Sài Yến vĩnh viễn không dám quên."
"Có lẽ trong mắt người ngoài, đi theo Bạch Trạch đại nhân, nhất định là trèo lên cành cao."
"Nhưng trong lòng Sài Yến hiểu rõ, ta chẳng qua là một nha đầu hầu hạ Bạch Trạch đại nhân.”
"Bạch Trạch đại nhân bảo ta làm một số chuyện, đó là tín nhiệm đối với ta, ta sao có thể bởi vì phần tín nhiệm này mà quên thân phận ban đầu của mình chứ?"
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sài Yến, Trần Trường Sinh tán thưởng gật gật đầu.
"Không sai, là một nha đầu hiểu tiến thối."
"Tiểu Hắc bây giờ bỏ gánh đi rồi, ta lại có chuyện quấn thân, nếu không ngươi tới tiếp nhận công việc của nó đi." "Đại nhân, chuyện này xin thứ cho ta khó mà tuân mệnh!"
Thấy Sài Yến cự tuyệt, Trân Trường Sinh nhướn mày nói: "Như thế nào, sợ hãi Tiểu Hắc đến lúc đó tìm ngươi gây phiền toái?"
"Chuyện này ngươi yên tâm, lời của ta nó vẫn sẽ nghe."
"Cũng không phải nguyên nhân này." Sài Yến lắc đầu nói: "Ta có lẽ có một chút thông minh vặt, nhưng ta tuyệt đối không có năng lực chấp chưởng một phương thế giới."
"Mặt khác Sài Yến sinh là người của Bạch Trạch đại nhân, chết là quỷ của Bạch Trạch đại nhân."
"Bây giờ Bạch Trạch đại nhân bị trục xuất, ta tự nhiên phải đi theo Bạch Trạch đại nhân."
"Khẩn cầu đại nhân ân chuẩn!"
Nói xong, Sài Yến quỳ trên mặt đất hành đại lễ với Trân Trường Sinh.
Nhìn Sài Yến quỳ trên mặt đất, Trần Trường Sinh sờ cằm nói: "Ta nghe thấy sự bất mãn từ trong giọng nói của ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận