Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1294: Băng Sương Cự Viên

Chương 1294: Băng Sương Cự ViênChương 1294: Băng Sương Cự Viên
Chương 1294: Băng Sương Cự Viên
"Gặp phải cường địch tạm thời đánh không lại, hắn quay đầu bỏ chạy, kẻ địch căn bản là không đuổi kịp hắn."
"Chờ đến khi hắn có thực lực chiến thắng kẻ địch, kẻ địch lại không chạy thoát được hắn, bây giờ ngươi có biết chạy nhanh quan trọng đến mức nào chưa?”
Nghe nói như thế, Tiểu Mộc Đầu giật giật khóe miệng.
"Đại năng trong truyền thuyết đều là như vậy sao?"
"Nếu không thì sao?"
"Nói thật cho ngươi biết đi, không chỉ là bên ta, Thiên Đế của Tứ Phạm Tam Giới một người chạy nhanh hơn so với một người.. "Tuy tu sĩ cấp bậc Thiên Đế rất mạnh, nhưng trên thế giới này luôn có biện pháp có thể giết chết bọn họ."
"Phiên phức duy nhất là bọn họ quá giỏi chạy, một khi để bọn họ chạy thoát, hậu hoạn vô cùng vô tận, ta chính là ví dụ tốt nhất."
"Lúc trước Tứ Phạm Tam Giới xuất động một nửa binh lực đến vây quét ta, hơn mười vị Thiên Đế, cộng thêm Hạo Thiên Đại Đế của các ngươi."
"Đội hình xa hoa như vậy nói là thiên la địa võng cũng không quá đáng, nhưng ta vẫn là chạy đi từ trong tay bọn họ.”
"Cũng chính vì lúc trước các ngươi không bắt được ta, cho nên các ngươi mới có mầm tai hoạ hôm nay."
Nói xong, thịt nướng trong tay Trần Trường Sinh đã chín. Ăn một miếng thịt nướng thơm phức, Trần Trường Sinh xoay người đi vào sâu trong thế giới.
"Muốn đi cứu người thì cứ đi đi, không cần phải do dự như vậy."
"Ngoài ra lúc cứu người, ngươi có thể yên tâm lớn mật sử dụng Túng Địa Kim Quang, phiên phức sau đó ta sẽ xử lý."
"Bởi vì cái gọi là sách đến lúc dùng mới thấy ít, đã đến lúc để ngươi hiểu thế nào gọi là nhân lực có lúc cạn kiệt rồi."
Dứt lời, thân ảnh Trân Trường Sinh đã biến mất trong tâm mắt của Tiểu Mộc Đầu.
Thấy thế, Tiểu Mộc Đầu nhanh chóng bay về phía những người khác.
Người Đưa Tang đã dám để cho mình cứu người, vậy chứng tỏ kế hoạch của hắn đã triệt để hoàn thành, nếu như không nhanh một chút, những người nơi này chỉ sợ đều phải chất. ...
Sâu trong Thái Thản thế giới.
"Hừ! Hừ - "
Ngâm nga giai điệu vui vẻ, Trần Trường Sinh tản bộ trong rừng rậm, vừa ăn thịt nướng, vừa vung vẩy một ít bột phấn.
Mà ánh mắt của những hung thú tiếp xúc với bột phấn kia bắt đầu dần dần biến thành màu đỏ.
Theo thời gian trôi qua, một phần ba hung thú trong Thái Thản thế giới bắt đầu trở nên điên cuồng.
"Âm!"
Mặt đất dưới chân Trân Trường Sinh run rẩy một chút.
Thấy thế, Trân Trường Sinh chuyên tâm ăn thịt nướng ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Một con vượn lớn cao hơn cả ngọn núi đang chiến đấu với hai thân ảnh nhỏ bé.
Lông tóc của cự viên kia đều là do băng tinh tạo thành, chỉ một lần tùy ý phun ra hơi thở, thổ địa phạm vi trăm dặm sẽ bị đông kết.
Cũng may tứ chi của con vượn lớn này bị xích sắt dài ngàn trượng trói buộc, nếu không hai thân ảnh kia đã sớm bị đánh thành băng vụn rồi. ...
Trên chiến trường Băng Sương Cự Viên.
"Rống!"
Một tiếng long ngâm vang vọng phía chân trời, Bàng Hồng toàn lực thi triển ra Cửu Long Hợp Bích.
Khí tức của Băng Sương Cự Viên bị Bàng Hồng mạnh mẽ cản lại. Cùng lúc đó, Chí Tôn Cốt trong thân thể Miêu Thạch cũng tản mát ra hào quang chói mắt.
Lúc này mái tóc của hắn bay tán loạn, vạn pháp bất xâm, thế mà trực tiếp đánh lui tay phải của Băng Sương Cự Viên.
Bàng Hồng thấy thế cười lạnh một tiếng, thần lực trên người lại tăng thêm ba thành, sau đó tiếp tục phóng tới Băng Sương Cự Viên.
"Âm!"
Nhưng mà đang lúc hai người đều chiến đến điên cuồng, một trận sóng xung kích cực lớn thổi bay bọn họ ra ngoài, đồng thời cũng khiến cho bọn họ bình tính lại.
"Không phải chứ, các ngươi kích động như vậy làm gì.
"Ta chỉ thấy mấy đứa nhỏ này rất thú vị, cho nên tiến lên chào hỏi." Trân Trường Sinh xuất hiện trên không trung, Trương Chí cùng với Hứa Chử đều tự bảo vệ thiếu chủ nhà mình ở phía sau.
Trận sóng xung kích vừa rồi chính là kết quả của ba người giao thủ.
"Đừng nhìn ta như vậy, chỗ ta muốn đi luôn sẽ có biện pháp."
"Tiểu thế giới này đã bị ta phong tỏa, tin tức của các ngươi không thể truyền ra ngoài."
"Còn nữa, thủ vệ bên ngoài cũng đã bị ta giải quyết, cho nên chúng ta có đủ thời gian từ từ chơi."
Nghe vậy, Trương Chí nhìn chằm chằm Trân Trường Sinh nói: "Lúc trước nhận được tin tức nói ngươi chết rồi, hiện tại xem ra quả nhiên là giả."
Nghe nói như thế, Hứa Chử ở bên cạnh đáp lời: Người Đưa Tang trong truyên thuyết nào có dễ dàng chết như vậy.'
"Nhưng không chết cũng tốt, ta cũng rất muốn nhìn xem, Người Đưa Tang rốt cuộc lợi hại bao nhiêu."
“Chậc chậcH"
"Một hơi khiêu chiến hai vị chiến tướng đỉnh cấp của Tứ Phạm Tam Giới, đây đúng là chuyện khiến người ta nhiệt huyết sôi trào."
"Nhưng rất đáng tiếc, mục tiêu hôm nay của ta không phải các ngươi.
Nghe được lời của Trần Trường Sinh, Trương Chí cùng với Hứa Chử không có nửa phần do dự, trực tiếp mang theo hai người Miêu Thạch bắt đầu rút lui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận