Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1572: Truyền dạy

Chương 1572: Truyền dạyChương 1572: Truyền dạy
Chương 1572: Truyên dạy
Thấy thế, Trân Phong chắp tay cười nói: "Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng đều làm không tốt, ta cũng không có mặt mũi ăn cơm trong đạo quan."
Ai nhat"
"Một bữa cơm mà thôi, nghiêm túc như vậy làm gì.
"Cho dù ngươi không giúp ta sửa tường, ta còn có thể không cho ngươi cơm ăn saol"
"Nhưng chuyện của con chó ngốc kia ngươi đã làm xong, chuyện ta nhờ ngươi ngươi còn chưa làm đâu."
Nghe nói như thế, Trân Phong nhìn thoáng qua nửa đoạn trường kiếm lộ ra trong vách tường cau mày nói. "Lai lịch của hung binh này không tầm thường, muốn giải quyết thứ này cần phải có đại niệm lực."
"Tu vi của ta chỉ sợ là không đủ."
"Đối phó với thứ này, tu vi chỉ là thứ yếu, quan trọng là đạo tâm."
"Chỉ cần đạo tâm của ngươi đủ kiên định, vậy ngươi có thể độ hóa nó."
"Trận chung kết đại hội đan dược sắp bắt đầu, binh khí của ngươi hơn một tháng trước đã bị hủy."
"Nếu ngươi có thể lấy được binh khí này, ta cam đoan ngươi có thể như hổ thêm cánh."
Nghe vậy, Trân Phong suy nghĩ một chút nói: “Sự tình đại hội đan dược không cần vội, Trường Sinh huynh ngươi có thể nói cho ta biết, những hung binh này là từ đâu tới không?”
“Hơn nữa theo ta quan sát, trong đạo quan không chỉ có một món."
"Ngươi hỏi chuyện này làm gì, biết lai lịch của những thứ này, đối với ngươi có chỗ tốt gì sao?"
"Một chút chỗ tốt cũng không có, thậm chí còn có thể đưa tới họa sát thân cho ta.”
"Nhưng Trường Sinh huynh cũng biết, ta là người thích chõ mũi vào chuyện người khác.'
"Không dám nói báo thù cho chủ nhân của những binh khí này, nhưng nếu để cho ta phát hiện có người lạm sát kẻ vô tội, vậy ta nhất định phải tìm hắn gây phiên phức."
Nhìn ánh mắt kiên định của Trần Phong, Trân Trường Sinh vuốt cằm cười nói: "Vậy ngươi thấy ta giống kẻ như vậy không?”
"Không giống, nhưng chân tướng sự tình thì không thể chỉ dựa vào suy đoán mà biết được."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Phong, Trân Trường Sinh cười nói: "Chân tướng sự tình đối với ngươi bây giờ mà nói cũng không trọng yếu, bởi vì đạo quan ở ngay chỗ này, ta cũng ở chỗ này, sẽ không vô duyên vô cớ biến mất."
"Chuyện quan trọng nhất của ngươi bây giờ, đó chính là tìm một thanh binh khí tốt, sau đó mài giữa kiếm thuật của ngươi."
"Dù sao đại hội đan dược chỉ còn nửa tháng nữa liền bắt đầu."
Nhìn Trân Trường Sinh trước mắt, Trân Phong mở miệng nói: "Đại hội đan dược so chính là đan dược, ta luyện kiếm thuật làm gì?”
-Ha ha hat"
"Nhận thức của ngươi đối với thế giới này vẫn là quá ngây thơ chút."
"Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, đại hội đan dược Đan Vực hội tụ thiên kiêu đan đạo của các đại thế giới."
"Sau lưng rất nhiều người, có ngàn năm thế gia, vạn năm môn phiệt."
"Nhiều người như vậy tụ tập một chỗ, chỗ đó sẽ có vô số thị phi."
"Ngươi dễ quản chuyện bao đồng như vậy, không có chút bản lĩnh thật sự bên người, ta sợ ngươi chết ngay cả cặn bã cũng không còn."
"Dù sao lúc giảng đạo lý không thông, vậy cũng chỉ có thể dựa vào kiếm trong tay." "Ngươi nói có đạo lý." Trân Phong gật đầu nói: "Nhưng thanh kiếm trong tường này, ta làm sao rút ra?”
"Chuyện này ngươi có thể đi hỏi con chó ngốc kia một chút."
"Tường là do nó đào lên, sửa tường vốn cũng là công việc của nó, ngươi giúp nó một việc lớn như vậy, nó cũng nên nói cho ngươi biết nhiều hơn một chút."
Nói xong, Trân Trường Sinh chắp tay sau lưng lững thững rời đi.
Nhìn bóng lưng Trần Trường Sinh, Trân Phong trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn đi tìm Ngân Nguyệt Lang. ....
Dưới tán cây tùng.
"Tới rồi?"
Bạch Trạch nằm dưới tàng cây nghỉ ngơi, lắc lư cái đuôi, lười biếng nói một câu.
Nghe vậy, Trân Phong mở miệng nói: “Chuyện Lang huynh phó thác, ta đã làm không sai biệt lắm."
"Nhưng Trường Sinh huynh nói, muốn rút thanh kiếm trong tường kia ra, chỉ sợ còn cân Lang huynh chỉ điểm."
Nghe nói như thế, Bạch Trạch duỗi lưng một cái, chậm rãi đứng dậy nói: "Nếu ngươi đã giúp ta sửa tường, vậy ta cũng phải giúp ngươi một lần.'
"Thật ra mấu chốt của chẻ củi, chính là ở trên thanh kiếm trong tường kia, lấy được thanh kiếm kia, ngươi mới có thể thuận lợi chẻ gỗ."
"Nhưng thanh kiếm kia cũng không phải dễ câm như vậy."
"Bổn đại gia lúc trước muốn mang thanh kiếm kia đi, chỉ tiếc là cơ duyên không đủ, nếu không cũng không đến lượt ngươi."
"Như vậy đi, ta dạy ngươi một thiên kinh văn, sau khi học xong ngươi ngày ngày niệm tụng đối với thanh kiếm kia."
"Nếu như cơ duyên đến, vậy thanh kiếm kia chính là của ngươi."
Nói xong, Bạch Trạch đứng bằng hai chân, sau đó khoanh chân ngồi xuống, hai cái chân chó giống như đúc hợp lại với nhau.
Chỉ một thoáng, thanh âm của Bạch Trạch giống như chuông lớn nổ tung trong đầu Trân Phong.
Trùng kích cường đại khiến cho đầu óc Trân Phong mê muội một trận, nhưng hiện tại hắn lại hết lân này tới lần khác không hôn mê được, chỉ có thể bị động tiếp nhận kinh văn Bạch Trạch niệm tụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận