Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1568: Đồ của ta rớt mất rồi

Chương 1568: Đồ của ta rớt mất rồiChương 1568: Đồ của ta rớt mất rồi
Chương 1568: Đồ của ta rớt
mất rồi
Nhưng mà không đợi Trân Phong suy nghĩ cẩn thận tình huống bây giờ, một cỗ hấp lực cực lớn trực tiếp chộp hắn vào gian phòng.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Trân Phong đột nhiên xuất hiện, làm cho Quan Bình tay nâng sách có chút mộng.
Thấy thế, Trân Phong cũng không khiếp đảm, mà là nhìn trừng trừng Tiên Nhã mặt lạnh nói: "Không có gì, ta đến xem Giao Nhân rơi lệ là trường hợp gì.
"Thuận tiện nhìn xem, có chuyện gì để ta quản một chút hay không."
Nghe được Trân Phong nói, lại nhìn thoáng qua ánh mắt khinh thường của Trân Phong.
Quan Bình võ trán nói: "Sao ta lại quên chuyện này, chuyện này ngươi hiểu lâm rồi!"
"Hiểu lầm?"
"Không sai, chính là hiểu lâm”"
"Vô duyên vô cớ, nàng ấy vì sao lại khóc thương tâm như vậy?”
"Đọc thoại bản đấy!"
"Thoại bản tiên sinh viết rất hay, đó là người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ."
Nói xong, Quan Bình đưa một quyển sách cho Trần Phong.
Nhìn quyển sách trong tay, lại nhìn thoáng qua Thủy Nguyệt đã hoàn hôn và không có chút thương tâm nào, Trân Phong cười gượng gạo nói: "Ha ha hal" "Ta chỉ xem có kẻ gian nào lén nhìn các ngươi không thôi.
"Nếu không có, vậy ta yên tâm rồi."
"Nhưng các ngươi thu thập nhiều Giao Châu như vậy để làm gì, mang đi bán lấy tiền sao?"
Chỉ vào hai bát lớn Giao Châu bên cạnh, Trân Phong hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
“Dưỡng nhan nhat"
"Giao Châu nghiền thành bột trộn với mật ong bôi lên mặt, rất tốt cho da.
-Biện pháp này là tiên sinh nói cho chúng ta biết, hơn nữa tiên sinh còn cho chúng ta thoại bản, quả thực là một công đôi việc.
Ha ha hat"
Đạt được câu trả lời này, tiếng cười của Trân Phong càng lớn và càng ngượng ngùng hơn.
Cuối cùng Trân Phong cũng chỉ có thể không ngừng hành lễ, sau đó rời khỏi phòng.
Đợi đến khi Trân Phong đi rồi, Quan Bình câm lấy bột Giao Châu đã mài xong đưa cho Tiền Nhã cười nói: "Tiên tỷ tỷ, hắn là người thích chõ mũi vào chuyện người khác, ngài ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng.
Liếc qua Quan Bình cầu tình cho Trân Phong, Tiên Nhã tiếp nhận bột phấn Giao Châu trong chén nói: "Người thích chỗ mũi vào chuyện người khác, là người đáng ghét nhất trên đời này.'
"Nhưng nếu có một ngày ngươi gặp nạn, loại người này cũng sẽ là cứu tinh của ngươi." "Ta không dám cam đoan ta sẽ không gặp rủi ro, cho nên ta không chán ghét hắn, ngược lại ta còn rất thưởng thức hắn."
"Chỉ vì một chuyện không liên quan đến mình, hắn dám xông pha trong đạo quan vào ban đêm, chỉ riêng phân dũng cảm này, hắn đã vượt qua vô số thiên kiêu."...
Ở ngoài phòng.
"Chát!"
Võ nhẹ lên trán mình, Trân Phong lẩm bẩm.
"Trân Phong nha! Trân Phong!"
"Ngươi có thể đừng nghi thần nghi quỷ như vậy hay không, thiên hạ tuy không hoàn toàn là người tốt, nhưng cũng không phải tất cả đều là người xấu.
"Đừng luôn nghĩ người khác xấu như vậy.'
Nói đến đây, Trân Phong thở dài một hơi.
"Như vậy cũng tốt, sau khi xác nhận cẩn thận một phen, ta có thể ngủ ngon."
"Ôôô!"
Vừa dứt lời, trong góc lại truyền đến tiếng nữ tử khóc.
Nghe được tiếng khóc này, trên mặt Trân Phong lập tức tràn ngập dấu chấm hỏi.
"Không phải chứ, trong viện này của Trường Sinh huynh rốt cuộc giấu bao nhiêu nữ nhân!"
"Ngày nào cũng khóc, còn để cho người ta ngủ nữa không."
Bất đắc dĩ phàn nàn hai câu, lương tâm cuối cùng vẫn thúc giục Trân Phong tiến lên tìm tòi hư thực.
Chờ đi ra phía trước, Trân Phong phát hiện ra một nữ tử đang ngồi xổm ở một chỗ động nhỏ che mặt khóc.
'Cô nương, ngươi làm sao vậy?”
"Đồ của ta rớt mất rồi."
"Thứ gì, nếu không ta giúp ngươi tìm xem.
"Chỉ cần không bị người nhặt đi, đồ vật kiểu gì cũng sẽ tìm trở về, thực sự không được, ngươi lại mua một cái khác là được.
Nghe Trân Phong nói, nữ tử kia quả nhiên ngừng khóc.
"Công tử nói có lý, nhưng đồ của ta không phải nơi nào cũng mua được.
"Vậy xem ra là pháp bảo khá quý giá, chi bằng ngươi nói ra, để ta xem có thể giúp ngươi không."
"Đa tạ công tử!"
Nữ tử nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó chậm rãi xoay người.
Khi thấy rõ tướng mạo của nữ tử này, lông tơ trên người Trân Phong lập tức dựng đứng lên.
Bởi vì nữ tử này không có mắt, chỉ có một đôi hốc mắt đen ngòm đầy máu.
"Công tử, mắt của ta nên đi đâu để mua?”
"Hay là ngươi cho ta đôi mắt của ngươi đi!"
Nữ tử vươn hai tay về phía Trân Phong, thần lực của Trân Phong cũng bộc phát vào lúc này.
Nhưng mà kỳ quái chính là, mặc cho thần thức Trân Phong quét hình như thế nào, hắn thủy chung không phát hiện ra được nữ tử trước mắt.
Nhưng ánh mắt của hắn lại nói cho hắn biết, trước mặt mình quả thật có một "thứ" đang tới gân mình.
“Thương
Bảo kiếm ra khỏi vỏ, kiếm thuật tuyệt thế chém về phía nữ tử.
'Xoát!
Kiếm khí xuyên qua thân thể nữ tử, nhưng nữ tử không có chút ảnh hưởng nào.
"Công tử, vì sao ngươi phải dùng kiếm chém tal"
Tiếng kêu của nữ tử càng thêm thê thảm, bộ dáng cũng càng thêm khủng bố, thân thể Trân Phong cũng càng cứng ngắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận