Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1563: Chẻ củi

Chương 1563: Chẻ củiChương 1563: Chẻ củi
Chương 1563: Chẻ củi
"Cứ như vậy mỗi ngày đi theo ngươi học bản lĩnh, có phải có chút không được tự nhiên hay không.
"Sai rồi, những bản lĩnh này không phải ta dạy ngươi, mà là chính ngươi ngộ ra.
"Ta với ngươi tốt xấu còn có mấy chén rượu tình nghĩa, ngươi tới nhà ta làm khách ngộ ra chút gì đó, đó là chuyện của chính ngươi."
"Cho dù keo kiệt hơn nữa, Trân Trường Sinh ta cũng không đến mức bịt kín mắt khách nhân chứ?"
Nhận được câu trả lời này, Trân Phong chắp tay nói: "Không nói chữ "tạ", nhưng có chỗ cầu, nghĩa bất dung từt
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Trân Phong, Trân Trường Sinh cười phất phất tay ý bảo hắn rời đi.
Chờ Trân Phong đi rồi, Trần Trường Sinh cúi đầu nhìn vê phía Khổ Trà trên bàn.
Đã từng có lúc, Khổ Trà không đăng, ngọt ngào như mật.
Nhưng bây giờ, trà vẫn là trà đó, nhưng khi uống vào lại đắng chát khó nuấết.
Thứ thực sự thay đổi, cho tới bây giờ cũng không phải là trà, mà là tâm của mình.
Nghĩ đến đây, Trân Trường Sinh thu hồi bình trà lẩm bẩm nói: "Thư sinh! Thư sinh"
"Ngươi xem như đã phá hỏng hoàn toàn bình trà của ta rồi, nhưng cũng tốt, ngọt ngào trong cuộc đời luôn nhiều hơn trà một chút."... Ở bếp sau.
Theo đường nhỏ đi tới phòng bếp, vừa vào cửa, Trân Phong đã nhìn thấy Quan Bình mặt mày xám xịt.
"Sao ngươi lại ở đây?" Trân Phong theo bản năng hỏi một câu.
Nghe thế, Quan Bình liếc mắt nhìn hắn nói: "Ngươi cũng đều có thể đến, vì sao ta không thể đến."
"Nếu đã tới rồi thì đừng nhàn rỗi nữa, chẻ củi giúp đi."
"Mấy ngày nay ta bận muốn chết."
Nói xong, Quan Bình chỉ chỉ một đống gỗ lớn trong góc.
Nhìn đống gỗ kia, Trần Phong nghi ngờ nói: "Mấy ngày nay ngươi một mực ở trong đạo quán?”
"Đúng vậy!"
"Sau khi vê tông môn, sư phụ ta trực tiếp bế quan, ta không có chỗ để đi, vậy nên chỉ có thể tới nơi này."
Lại nói tại sao ngươi tới một mình, vị đường tỷ kia của ngươi không tới sao?"
Đối mặt với lời nói của Quan Bình, Trân Phong vừa ôm gỗ ra sân vừa nói: "Đường tỷ của ta đã trở vê Đan Vực, ta ở nhà chơi không vui, cho nên tới đây dạo chơi.'
"Lại nói đạo quán này chỉ có một mình Trường Sinh huynh sao?”
"Ai nói, trong đạo quán này còn có hai đại mỹ nữ đấy."
Vừa dứt lời, hai vị nữ tử trẻ tuổi xách giỏ thức ăn đi đến.
Tập trung nhìn vào, một người trong đó chính là Thủy Nguyệt của Giao Nhân tộc, một nữ tử khác, Trần Phong thì là chưa bao giờ thấy qua. "Lại thêm một kẻ ăn chực uống chực, tiên sinh luôn thích nhặt về mấy người không làm việc."
Tiên Nhã tức giận phàn nàn một câu, sau đó đưa giỏ rau cho Quan Bình nói: "Mau rửa sạch những món ăn này, qua một canh giờ nữa tiên sinh sẽ dùng bữa."
"Làm lỡ bữa ăn của tiên sinh, hai người các ngươi liên nhịn đói đi."
Nói xong, Tiền Nhã còn cẩn thận đánh giá Trân Phong một chút.
"Chỉ được cái mã, chẳng được cái gì!
Sau khi lưu lại một câu đánh giá không đầu không đuôi như vậy, Tiền Nhã trực tiếp dẫn Thủy Nguyệt rời đi.
Đợi đến khi hai người đi rồi, Trân Phong hiếu kỳ hỏi: "Cô nương đó có thân phận gì, vì sao nói chuyện kiêu ngạo như thế?"
Nghe vậy, Quan Bình vừa thêm củi vào bếp vừa nói: "Nàng ta tên Tiền Nhã, là người bên cạnh tiên sinh, hơn nữa toàn bộ sự vụ lớn nhỏ trong đạo quán đều do nàng ta phụ trách."
'Nhưng mà ngươi cũng đừng quá để lời của nàng ở trong lòng, Tiền tỷ tỷ là mạnh miệng mềm lòng, mỗi lần đến thời khắc mấu chốt đều là nàng giúp ta.
“Giúp ngươi cái gì?"
"Nấu cơm chứ gì!"
"Nếu không có Tiền tỷ tỷ giúp, mấy ngày nay ta đã phải nhịn đói rồi.'
Nghe được câu trả lời này, Trần Phong nhếch miệng cười nói: "Nấu cơm có gì khó, lúc tại hạ ra ngoài du lịch thường xuyên tự mình nấu cơm." "Tuy rằng với cảnh giới của chúng ta đã không cần ăn uống nữa, nhưng đôi khi vẫn muốn thỏa mãn chút khẩu vị."
"Thương"
Bảo kiếm ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang trực tiếp bổ vào trên gỗ trong sân.
"Kengl"
Tiếng kim loại vang lên, thanh kiếm Trân Phong vung ra bị bật trở lại.
"Khúc gỗ' đặt trên mặt đất không hê nhúc nhích, nhưng thanh bảo kiếm đã đồng hành cùng với Trần Phong nhiều năm nay lại xuất hiện một vết mẻ.
Liếc nhìn Trân Phong đang sửng sốt, Quan Bình mặt không chút thay đổi nói: "Đã sớm bảo ngươi cẩn thận một chút, ngươi lại không nghe.”
"Gỗ ở sân sau này không biết lấy từ đâu ra, độ cứng vượt xa vô số thân binh lợi khí, nước lửa không xâm phạm, đao kiếm khó làm tổn thương.'
"Nếu ngươi có thể chẻ nó ra, ngươi mới thật sự là lợi hại.
Nghe nói như thế, Trần Phong lúc này mới chú ý tới, lò lửa trước mặt Quan Bình mặc dù đang cháy hừng hực.
Nhưng củi bên trong lại không hề bị tổn hại chút nào.
"Ông!"
Chỉ thấy khúc gỗ đột nhiên tỏa ra một trận dao động kỳ lạ, ngọn lửa rừng rực lập tức tắt ngúm, một làn khói đen cũng theo đó bốc lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quan Bình cũng bị làn khói đen này hun càng thêm đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận