Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1632: So tài xem hư thực

Chương 1632: So tài xem hư thựcChương 1632: So tài xem hư thực
Chương 1632: So tài xem hư thực
Nghe vậy, Trân Phong liếc nhìn
Quan Bình đang hôn mê trên
mặt đất, khẽ cười nói: "Bằng
hữu của ngươi là một người có
lòng tốt, bằng hữu của bằng
hữu ngươi, là một người có đại
trí tuệ.
"Kỳ thật vấn đề này không khó
giải quyết, hoặc là nói căn bản
không cần phải đưa ra quyết
định.
"Ý của ngươi là gì?" Bạch Trạch
khó hiểu hỏi một câu.
"Rất đơn giản, một người đi con
đường nào, đó là do chính người đó lựa chọn, người khác không thể thay đổi quyết định của người đó."
"Nhưng con người luôn bị ảnh hưởng!"
"Điểm này ta không phản bác, nhưng ngươi cũng đã nói rồi, quyết định chỉ bị ảnh hưởng, ảnh hưởng và thay đổi là hai chuyện khác nhau.'
"Ta không biết những người bằng hữu đó của ngươi có phải là tu sĩ hay không, nếu họ là tu sĩ, vậy thì ít nhất họ cũng có một trái tim kiên định."
“Có một trái tim kiên định, họ sẽ không bị các yếu tố bên ngoài ảnh hưởng, tất cả sự lựa chọn, đều xuất phát từ nội tâm của họ.'
Nghe đến đây, Bạch Trạch bu môi nói: “Ngươi nói hình như có chút đạo lý.'
"Nhưng tại sao bằng hữu của bằng hữu ta lại do dự về chuyện này, là vì hắn nhìn không thấu sao?”
"Không phải." Trân Phong lắc đầu nói: "Bằng hữu của bằng hữu ngươi là người có đại trí tuệ, hắn nhìn rất thấu."
"Lý do khiến hắn do dự, đó là vì hắn đang hối hận."
"Hối hận?" Trên mặt Bạch Trạch hiện lên vẻ khó tin.
"Bằng hữu của bằng hữu ta sẽ hối hận?"
"Đúng vậy, hắn chính là đang hối hận!"
"Đi về bên trái, không thể nhìn thấy phong cảnh bên phải, đi về bên phải, không thể nhìn thấy phong cảnh bên trái."
"Dù lựa chọn thế nào, nhân sinh luôn có tiếc nuối."
"Chính vì có những tiếc nuối này, cho nên khi đưa ra lựa chọn, hắn mới luôn không hài lòng.
"Bởi vì hắn muốn tìm ra một lựa chọn hoàn hảo."
Nhận được câu trả lời này, Bạch Trạch nhe răng trợn mắt nói: "Tình huống phức tap như vây sao?”
"Vậy bây giờ nên làm gì, bằng hữu của ta dù sao cũng phải làm gì đó chứ”
"Không cân làm gì cả, thời gian sẽ cho ra đáp án.
"Hắn là người có đại trí tuệ, hắn đã nhìn thấu, vậy thì hắn tự nhiên cũng có thể buông bỏ được.
"Nếu không với tính cách hiếu thắng của hắn, làm sao lại để ngươi đến... khụ khụ!"
"Bằng hữu của ngươi đến đưa ra lựa chọn chứ?”
"Tránh không trả lời là vì hắn nhất thời chưa thích ứng được trang thái nàv qua môt thời gian sẽ ổn thôi."
Đang nói, nơi xa đột nhiên truyền đến âm thanh xé gió. Nhận thấy có người đến, Trần Phong theo bản năng nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Cùng lúc đó, nam tử lơ lửng trên không nhìn thoáng qua Quan Bình đang hôn mê, rồi lại nhìn Trân Phong nói: "Nàng hiện tại đã hôn mê, Hư Không Yêu Diễm cũng rơi vào trạng thái ngủ đông.
"Cho nên ta chỉ cân đánh bại ngươi là có thể lấy được Hư Không Yêu Diễm, đúng không?" Đối mặt với lời nói của nam tử, Trân Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, đánh bại ta ngươi liên có thể lấy đi Hư Không Yêu Diễm." "Như vậy rất tốt!"
"Không biết ngươi muốn so tài như thế nào, Tu Di Huyễn Cảnh chỉ còn chưa đến ba ngày, đấu đan e là không kịp.
"Hơn nữa phía sau còn có rất nhiều người đang chạy vê phía này."
Nghe vậy, Trân Phong mở miệng nói: So tài xem hư thực đi, như vậy nhanh hơn một chút.
"Được"
Lời còn chưa dứt, hai người trực tiếp đánh thành một đoàn. Liếc nhìn hai người đánh nhau, Bạch Trạch lắc lắc đuôi vẫn yên lặng năm bên cạnh Quan Bình. ...
Bên ngoài hai mươi dặm.
Trân Trường Sinh đang đào đất ngẩng đầu nhìn thoáng qua trận chiến ở xa xa.
"Người của Kỷ Nguyên này quả thực là một đám bé ngoan.. "Trọng bảo ở trước mắt vậy mà còn chơi cái gì mà cạnh tranh công bằng, nếu đổi thành đám người ở quê nhà của ta, e rằng đã sớm cùng nhau xông lên rồi." "Nhưng mà nói đến mới nhớ, ta rời khỏi Kỷ Nguyên đã gân năm trăm năm rồi nhỉ." "Cũng không biết đám hỗn đản kia sống thế nào rồi?"
Cảm khái hai câu, Trân Trường Sinh tiếp tục công việc đào đất của mình. ...
Tại Trường Sinh Kỷ Nguyên.
Một nam tử đang ở biên giới Kỷ Nguyên, chuẩn bị rời khỏi Kỷ Nguyên này.
Tuy nhiên ngay khi hắn chuẩn bị rời đi, hai bóng người đuổi theo. Nhìn thấy hai người đến, nam tử cũng dừng bước.
Song phương cứ như vậy yên lặng nhìn nhau, không biết qua bao lâu, Tư Mã Lan lên tiếng trước. "Ngươi thật sự muốn đi sao?” Nghe vậy, Kiếm Phi mỉm cười nói: "Đúng vậy, ta phải đi rồi." Vậy ngươi còn quay lại không?” Sẽ quay lại, nhưng người quay lại không còn là Kiếm Phi."
Nhận được câu trả lời này, Tư Mã Lan im lặng.
Lúc này, Mã Linh Nhi ở bên cạnh chậm rãi mở miệng: "Là vì tiên sinh sao?"
Đối mặt với câu hỏi của Mã Linh Nhi, Kiếm Phi mím môi nói: "Công pháp ta tu luyện tên là Thiên Tàm Cửu Biến."
"Điêu này có nghĩa là, ta phải trải qua chín kiếp luân hồi." "Ở kiếp này, có thể gặp gỡ và quen biết các nàng, Kiếm Phi ta đời này không còn gì hối tiếc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận