Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1609: khéo léo

Chương 1609: khéo léoChương 1609: khéo léo
Chương 1609: khéo léo "Còn về việc những kiếm thuật này là do ai dạy, hẳn là không cân ta nói cho ngươi biết."
"Cậu của ngươi là một trong những thiên tài kiếm đạo hàng đầu, hắn đến xem tuyệt đối có thể nhìn ra chút gì đó."
Nói xong, Quảng Hàn tiên tử trực tiếp đứng dậy rời đi.
Thấy vậy, Lư Minh Ngọc tự nhiên phải khách sáo mở miệng giữ lại.
Nhưng còn chưa đợi Lư Minh Ngọc mở miệng, Quảng Hàn tiên tử đã nhanh chóng nói: "Ta và mẫu thân ngươi có tình nghĩa kim lan, cho nên mới nhiều lần giúp ngươi.
"Nhưng tình huống này của ngươi, ta cũng bất lực rồi."
"Mấy lão gia hoả trên Đan Tháp đều đang tránh ngươi, lần này nếu còn không tìm được cách cứu mạng, vậy sau này ngươi không cần đến Đan Vực nữa." "Thôi Hạo Vũ có thể gõ cửa Đan Tháp một lần, không có nghĩa là hắn có thể gõ cửa lần thứ hai." Ngươi hãy tự lo liệu đi.
Lời vừa dứt, Quảng Hàn tiên tử biến mất tại chỗ.
Nhìn vê hướng Quảng Hàn tiên tử biến mất, Lư Minh Ngọc thở dài môt hơi thât sâu. Lão thiên gia, tại sao ngươi không thể cho ta thêm một chút thời gian.
"Nếu lại cho ta thêm ba trăm năm nữa, ta nhất định có thể thay đổi tình trạng của Lư gia." 'Khụ khụ khụt"
Vừa nói, Lư Minh Ngọc bắt đầu ho dữ dội.
Trên chiếc khăn tay trắng như tuyết cũng xuất hiện một vệt đỏ tươi. ...
Mười ngày thời gian trôi qua trong nháy mắt.
Một ngàn người dự thi đúng giờ đến địa điểm thi đấu, ngoài ra, một số tu sĩ cao giai cũng nhao nhao đứng bên canh quan sát. Có thể đi đến một bước như ngày hôm nay, đêu là những thiên tài vạn người mới có một. Mặc dù đa số đều xuất thân từ danh môn, nhưng chung quy vẫn có một số người xuất thân hàn mồn.
Những hạt giống tốt như vậy, lôi kéo một chút là phi thường cân thiết.
Hơn nữa loại tranh tài giữa các thiên kiêu môn phiệt này, đồng thời cũng là địa điểm tốt nhất để lựa chọn thông gia.
"Trân Đan Sư, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!"
Lư Minh Ngọc ởđi tới, bộ dáng vô cùng yếu ớt, dường như giây tiếp theo sẽ hoàn toàn tắt thở. Liếc nhìn Lư Minh Ngọc, Trân Trường Sinh thản nhiên nói: "Hóa ra là Lư công tử, ngươi không ở trên đó cho tốt, chạy xuống tìm ta làm gì."
"Ở đây gió lớn, cẩn thận thổi cho ngươi tắt thở đấy."
Khu khụ khụt"
Dường như để chứng thực lời nói của Trân Trường Sinh, Lư Minh Ngọc đột nhiên ho dữ dội vài tiếng.
Nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng, Lư Minh Ngọc mỉm cười nói: "Đa tạ Trần Đan Sư quan tâm. "Mặc dù ta biết mình không còn sống được bao lâu, nhưng việc chiêu mộ nhân tài cho gia tộc, ta vẫn phải đặt lên hàng đầu." Một chút quà mọn, xin hãy nhận cho."
Nói xong, quản gia bên cạnh lập tức dâng lên một túi trữ vật. Trân Trường Sinh nhận lấy túi nhìn lướt qua, nói: Một món quà gặp mặt bình thường mà lại là thiên tài địa bảo trị giá năm mươi triệu Nguyên Đan.
"Lư gia dù có tiền cũng không nên tiêu như vậy chứ?
"Trân Đan Sư nói vậy là sai rồi, nếu Trần Đan Sư có thể gia nhập Lư gia, chút đồ này chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi."
Ngươi đã nói vậy, ta sẽ nhận. "Nhưng nói trước, nhận đồ của ngươi, ta cũng không có hứng thú gia nhập Lư gia.
"Không sao!" Lư Minh Ngọc lắc đầu cười nói: "Mỗi lần đại hội đan dược, các đại gia tộc đều đến đây chiêu mộ nhân tài." "Còn vê chi phí chiêu mộ nhân tài đương nhiên là do gia tộc chi ra.
"Dù sao cũng không phải tiên của ta, Trân Đan Sư lấy thêm một chút cũng không sao.
Lý do đưa trước món quà mọn này. hoàn toàn là vì Trân Đan Sư đoán ta sống không quá hai mươi ngày.
"Ta sợ ta không đợi được đến khi Trân Đan Sư tranh tài xong." Nói xong, Lư Minh Ngọc lại vung tay, quản gia bên cạnh lại lấy ra một cái túi trữ vật.
Thấy vậy, Trân Trường Sinh nhướng mày nói: Đây là có ý gì?
-Tùy ý phung phí tài nguyên gia tộc, ngươi trở về e là không dễ ăn nói đâu.
"Trần Đan Sư hiểu lầm rồi, thứ này không phải là quà, mà là một chút tiền khám bệnh của tại hạ."
"Tụ Di Huyễn Cảnh còn bảy ngày nữa sẽ mở ra, sau khi ra ngoài còn có một ngày thời gian tranh tài.
"Ta chỉ muốn mời Trân Đan Sư xem lại, ta có thể sống thêm một ngày nữa hay không, dù sao ta cũng rất muốn trò chuyện thân mật cùng với Trân Đan Sư.
Đạo lý đối nhân xử thế khéo léo như thế khiến Trần Trường Sinh có chút hứng thú.
Nhận lấy túi trữ vật trong tay quản gia nhìn một chút, Trân Trường Sinh nói: "Những ngày qua hẳn là đã có không ít Tiên Đan Sư xem bệnh cho ngươi.' "Nếu ta đoán không nhầm, kết luận của bọn họ hẳn là đều là trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề."
"Nhiều Tiên Đan Sư đều đưa ra kết luận giống nhau, ngươi lại không tin bọn họ như vậy?”
Ha ha hat"
"Trần Đan Sư luôn thích nói đùa như thế, lời của Tiên Đan Sư tại hạ đương nhiên là tin tưởng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận