Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1114: cớ sao mà không làm

Chương 1114: cớ sao mà không làmChương 1114: cớ sao mà không làm
Chương 1114: cớ sao mà không
làm
"Nói một cách khác, sòng bạc mỗi ngày có thể cung cấp cho các vị khoảng 1 tỷ 40 triệu Thân Nguyên."
"Đây là còn chưa tính tới khách điếm, cửa hàng đan dược, đại sảnh nhiệm vụ cùng với doanh thu mỏ quặng."
"Nếu như cộng những thứ này lại, doanh thu của các vị, mỗi ngày hẳn là khoảng chừng 1,6 tỷ."
Nghe được con số này, ngay cả Vương Tôn luôn luôn lạnh mặt cũng có chút động dung.
"Sao lại có nhiều như vậy?”
"Sòng bạc của người tu hành ở bên ngoài cũng không phải là không có, nhưng sòng bạc bên ngoài cũng không có thu nhập cao như vậy.'
Đối mặt với nghi vấn của Vương Tôn, Trân Trường Sinh nhếch miệng cười nói: "Thế giới bên ngoài há có thể đánh đồng với Thiên Uyên Thành ta, khách của sòng bạc bên ngoài chủ yếu là những tu sĩ dưới Thần Cảnh, những kẻ nghèo nàn đó thì làm sao ép được bao nhiêu dâu."
"Mà sòng bạc Thiên Uyên Thành ta, nhằm vào tu sĩ Tiên Tôn cảnh trở lên."
"Có thể vung tiền như rác đi sòng bạc, hoặc là con em nhà giàu gia cảnh hiển hách, hoặc là bá chủ một phương thế lực."
"Những người này mới thực sự là giàu đến chảy mỡ."
Đối với lời giải thích của Trân Trường Sinh, Mao Ông mở miệng nói: "Mặc dù đạo lý là như thế, nhưng vẫn có chỗ chưa hợp lý. Những người đạt đến trình độ này cũng không phải là kẻ ngốc, biết rố mười đánh chín thua, họ sao lại đưa tiên vào đó?"
"Người bình thường đương nhiên sẽ không đi sòng bạc, nhưng ai bảo những tu sĩ cảnh giới tương đối cao như chúng ta, là dân cờ bạc lớn nhất thiên hạ chứ?"
"Làm một giả thiết đơn giản, trong tiểu thế giới phía trước có một bảo bối, xác xuất thành công của ngươi chỉ có một phần mười." "Thất bại, ngươi không chết không bị thương, chỉ mất một phần tài nguyên. Xin hỏi, các ngươi có đi làm chuyện này không?"
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Trần Trường Sinh, Vương Tôn thản nhiên nói: "Tu sĩ chúng ta tranh với trời, tranh với đất, tranh với người.'
"Chuyện thám hiểm tầm bảo vốn là chuyện thường ngày, muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.”
"Nói hay lắm, thám hiểm tâm bảo vốn là chuyện thường ngày của tu sĩ."
"Nhưng thám hiểm tâm bảo, trên bản chất cùng với đánh bạc không có gì khác nhau, thậm chí tâm bảo còn có thể bỏ mạng.'
"Những người này sở dĩ xem thường sòng bạc bên ngoài, đó là bởi vì sòng bạc bên ngoài không lấy ra được thứ tốt."
"Nhưng Thiên Uyên Thành có thể lấy ra thứ khiến bọn họ động tâm, mà cái giá bọn họ phải trả, cũng chẳng qua là một ít tài nguyên cơ sở không có tác dụng gì'"
"Nhìn bề ngoài, xác suất sòng bạc là một phần một trăm, chỉ cân thử một trăm lân, chắc chắn sẽ có một lần thắng."
"Nhưng trên thực tế, con số này không tính như vậy.'
"Xác suất mỗi lần bọn họ đặt cược đều là một phần một trăm, có thể họ may mắn, chỉ đặt cược vài chục lần đã trúng."
"Nhưng người là không thể mãi mãi gặp vận may, một khi bọn họ xui xẻo, vậy thì không phải thua một trăm lần, hai trăm lần có thể giải quyết."
Lời của Trần Trường Sinh khiến mấy vị đại biểu cấm địa hết sức hài lòng.
Lúc này, đại biểu của Tuyệt Mệnh Cốc là Ngụy Tuấn Kiệt mở miệng nói: "Chúng ta dựa theo yêu cầu của ngươi, chế tạo một trận chém giết sinh tử."
"Tuyệt Mệnh Cốc chúng ta hôm nay tổn thất một vị Tiên Vương nhị phẩm, cho nên hiện tại ngươi có thể nói cho chúng ta mục đích làm như vậy không?”
"Một khi phong trào đánh chết cường giả cấm địa mở ra, đến lúc đó ngươi có nắm chắc kiểm soát được không?”
Đối mặt với lời nói của Ngụy Tuấn Kiệt, Trân Trường Sinh mở miệng nói: "Khẩu hiệu đánh chết cường giả cấm địa này, ngay từ đầu đã là một âm mưu rõ đầu rõ đuôi."
"Mục đích chỉ là tăng thêm vài phần uy tín cho Thiên Uyên Thành mà thôi."
"Chư vị đều là nhân vật có mặt mũi trong cấm địa, tình huống phía dưới cấm địa như thế nào các ngươi chắc hẳn cũng rõ ràng.”
"Giữa các nhà đều có ma sát, cho dù không có Thiên Uyên Thành bọn họ cũng sẽ đánh nhau."
"Một khi xuất hiện thương vong, những người quản lý các ngươi không ra mặt chung quy là nói không được.'
“Nhưng một khi các ngươi ra tay, sự tình rất có thể sẽ nháo lớn."
"Bây giờ có quy củ của Thiên Uyên Thành ở đây, các ngươi liên không có sự lo lắng này." "Dựa theo quy định lúc trước của chúng ta, người của hai cấm địa tranh đấu, ai sống sót thì tiền thưởng nhiệm vụ thuộc vê người đó.'
"Chuyện này tương đương với, Thiên Uyên Thành thêm một phần thưởng vào cuộc chiến sinh tử vốn sẽ xảy ra giữa hai cấm địa, vừa có thể giết kẻ thù, lại vừa có thể nhận được một khoản tiền, cớ sao mà không làm?”
"Nói thật lòng, tu sĩ Tiên Vương tứ phẩm trở xuống, đối với các ngươi mà nói chính là sâu kiến, các ngươi có từng để ý qua không?”
Nghe Trần Trường Sinh nói xong, Ngụy Tuấn Kiệt suy tư một chút nói: "Vậy nếu có người muốn đánh chết Tiên Vương tứ phẩm trở lên thì làm sao bây giờ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận