Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1404: Huyễn thuật

Chương 1404: Huyễn thuậtChương 1404: Huyễn thuật
Chương 1404: Huyễn thuật
"Rắc!"
Chuông lớn do lôi đình ngưng tụ xuất hiện một lỗ hổng, một đôi tay ngọc thon dài thò ra từ trong lỗ hổng, cứng rắn xé chuông lớn lôi đình thành hai nửa.
Đối mặt với Huyền Thai khó chơi như thế, Hồ Khoai Tây hơi nhíu mày.
"Vốn dĩ định sau khi giải quyết ngươi xong rôi mới đi gặp hắn một lần, bây giờ xem ra là không thể như ý nguyện rồi."
Nói xong, thân hình Hồ Khoai Tây bắt đầu phát sinh biến hóa.
"Ngươi là Thiên Đế, cũng là Thiên Mệnh Giả của Tứ Phạm Tam Giới."
"Theo lý mà nói, ngươi hẳn là hiểu rõ hơn ai hết Thiên Mệnh là thứ gì. "Thiên Mệnh vốn chỉ là công cụ dùng để đối phó với điêm xấu mà thôi, nhưng cho đến ngày nay, nó đã trở thành biểu tượng chứng minh thực lực của các ngươi."
"Tu sĩ chân chính không nên dựa vào loại ngoại vật uống rượu độc giải khát này."
“Đây cũng là nguyên nhân vì sao một bộ phận Thiên Mệnh Giả sẽ chủ động giải trừ Thiên Mệnh.”
Nói xong, Hồ Khoai Tây đã biến thành một đầu cửu vĩ hồ cả người trắng như tuyết.
Cùng lúc đó, mùi thơm nhàn nhạt lạ lùng cũng tràn ngập trong lôi hải, lôi hải vốn táo bạo kia vậy mà dần dần lắng xuống.
"Rắc!"
Lôi hải vô biên vỡ vụn như gương, Huyền Thai cũng rơi ra từ đó.
Nhìn qua Cửu Vĩ Bạch Hồ cao lớn kia, trên mặt Huyền Thai tràn ngập hoảng sợ.
Lôi hải do mình toàn lực ngưng tụ, cho dù là Đại Đế tới cũng không dám nói dễ dàng phá.
Cũng chính là thủ đoạn cường hãn như vậy, ở trước mặt nàng lại có vẻ yếu ớt không chịu nổi như thế.
Từ trên cao nhìn xuống Huyền Thai, Cửu Vĩ Bạch Hồ mở miệng nói tiếng người: "Chí Thánh từng nói, thực sắc tính dã."
"Dục vọng là cửa ải khó khăn mà tất cả sinh linh đều không thể tránh khỏi."
"Cũng chính vì vậy, tu sĩ mới phải dốc lòng tu hành, vứt bỏ dục vọng."
"Nhưng mà đại đa số dục vọng đều có thể đoạn tuyệt, chỉ có thực dục là toàn bộ sinh linh đêu không thể đoạn tuyệt."
"Vì thăm dò dục vọng ở chỗ sâu nhất trong lòng sinh linh, ta bắt đâu từ nấu ăn."
"Theo thời gian trôi qua, ta càng ngày càng có thể khống chế dục vọng của sinh linh, thậm chí có thể khống chế dục vọng của vật chết."
"Tra xét rõ ràng suy nghĩ trong lòng vạn vật thế gian, ta đây tự nhiên có thể dễ dàng đánh tan bọn họ, dù sao ta am hiểu nhất chính là huyễn thuật."
Dứt lời, Huyên Thai đột nhiên phát hiện ra mình bị bốn sợi xiêng xích buộc lại, tu vi vô cùng cường hãn kia cũng không còn sót lại chút gì.
"Phốc!" Lợi kiếm xuyên qua lông ngực Huyền Thai, nỗi đau thấu xương cũng không khiến Huyền Thai dao động chút nào.
Chỉ thấy hắn nhắm mắt lại lẩm bẩm nói: "Hết thảy đều là huyễn thuật, lòng ta như cũ, ngàn vạn lưỡi đao không chém lên người.'
Dứt lời, những lưỡi đao sắc bén kia cũng không thể thương tổn Huyền Thai mảy may.
"Mở!"
Huyên Thai thấp giọng hét to, cảnh tượng trước mắt trong nháy mắt sụp đổ.
Lôi hải vừa mới biến mất lại xuất hiện, Cửu Vĩ Bạch Hồ vẫn bị vây ở trong lôi hải.
Nhìn Cửu Vĩ Bạch Hồ ưu nhã, Huyền Thai mở miệng nói: "Huyễn thuật thật lợi hại, không hổ là Hương Hồ trong truyền thuyết."
"Chỉ tiếc huyễn thuật chung quy vấn là huyễn thuật, ngươi không giết được ta.'
Nghe vậy, Cửu Vĩ Bạch Hồ nhẹ nhàng phe phẩy cái đuôi nói: "Xem ra ngươi còn không biết cái gì gọi là huyễn thuật.
"Sau khi huyễn thuật đạt tới một cảnh giới nhất định, vậy thì không khác gì thế giới chân thật."
"Ngươi đã tin tưởng bây giờ là thế giới chân thật, vậy thanh kiếm trên ngực ngươi là chuyện gì xảy ra?"
Nghe nói như thế, Huyền Thai đột nhiên cúi đầu, lồng ngực của hắn chẳng biết lúc nào bị một thanh lợi kiếm xuyên thấu.
"Phốc!" Phun ra một ngụm máu tươi, cảnh tượng trước mắt một lần nữa biến hóa.
Chỉ thấy Huyền Thai và Cửu Vĩ Bạch Hồ xuất hiện trên một thảo nguyên.
"Ta đã sớm nói với ngươi, huyễn thuật đạt tới một trình độ nhất định, vậy thì không có khác biệt với thế giới chân thật.
"Ảo cảnh thần thức ngươi quả thật có thể phá, nhưng ảo cảnh thuộc về thân thể ngươi không phá được."
"Mỗi một bộ vị trên thân thể ngươi đều tin tưởng tất cả trước mắt là chân thật.
"Cho dù ta nói rõ cho ngươi cảnh tượng trước mắt là giả, vậy thân thể của ngươi cũng không tỉnh lại."
"Khi thân thể của ngươi cho rằng ngươi chết, đến lúc đó ngươi cũng sẽ thật sự chết."
Nghe vậy, Huyền Thai lập tức ngồi xếp bằng, miệng tụng Đại Đạo Chi Ngôn, cưỡng ép ổn định tâm thần của mình.
Huyễn cảnh mà Hương Hồ thi triển quá mức đáng sợ, e rằng trong thời gian ngắn bản thân sẽ không tìm được sơ hở.
Nhìn Huyền Thai áp dụng biện pháp phòng ngự, Cửu Vĩ Bạch Hồ lắc đầu sau đó biến mất. ...
Trong hiện thực.
"Ông!"
Một luồng gợn sóng vô hình bao phủ toàn bộ Kỷ Nguyên, kèm theo luông gợn sóng này còn có một mùi hương kỳ lạ nhàn nhạt.
Chỉ thấy một hư ảnh Cửu Vĩ Bạch Hồ có thể so với thế giới đứng sừng sững ở trong hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận