Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1647: Bái sư

Chương 1647: Bái sưChương 1647: Bái sư
Chương 1647: Bái sư Hơn nữa, bên cạnh ta không thiếu người bưng trà rót nước, ngươi cũng không làm được việc bưng trà rót nước này.' Nghe được Trân Trường Sinh cự tuyệt, Lư Minh Ngọc cúi người thấp hơn.
"Trân Đan Sư nói chí phải, nhưng mỗi người đều có tác dụng đặc biệt của riêng mình." Bình cô nương thiện lương, thiên phú về đan đạo không thể chê vào đâu được, nhưng nàng không giỏi giao tiếp ứng xử." "Trân Phong xuất thân thế gia, tâm tính, thiên phú đều là nhân tuyển thượng giai, nhưng hắn tính cách cứng rắn."
"Điều này có thể thấy được từ cách hắn gọi Trân Đan Sư."
"Lư Minh Ngọc ta không biết luyện đan, đồng thời còn tay trói gà không chặt, nhưng ta cực kỳ am hiểu xử lý những việc vặt thông thường.
"Có ta ở bên người Trần Đan Sư, Trân Đan Sư tuyệt đối có thể tiết kiệm được rất nhiều tâm thần." Lư Minh Ngọc nói xong, Trân Trường Sinh lộ vẻ mặt khinh thường ngả người ra sau.
"Thân phận của ta không phải ngươi có thể tưởng tượng được, chỉ bằng một khối sắt vụn như vậy cũng dám đến tìm ta bái sư.
"Ngươi có phải quá đề cao bản thân rồi không?”
-Hơn nữa, ta là người có tính tình tương đối kỳ quặc, đối với những người tự tìm đến cửa, ta thường không để ý đến."
"Cho nên ngươi hãy từ bỏ ý định này đi."
Nghe ngữ khí khinh thường của Trân Trường Sinh, Lư Minh Ngọc không hề tức giận, mà là mỉm cười nói: "Bái sư chưa bao giờ là một việc sai trái, càng không phải là vũ nhục đối với ngài.
Ngược lại, chính là vì kính ngưỡng ngài, ta mới nảy sinh ý định bái sư."
"Chỉ cần có thể bái Trân Đan Sư làm thây, Lư Minh Ngọc vạn lần chết cũng không hối hận!" Không có hứng thút
Trân Trường Sinh cầm đĩa hoa quả trên bàn lên, rôi trực tiếp đứng dậy rời đi.
Trân Trường Sinh vừa đi vừa mắng: "Muốn ta thu đồ đệ, nằm mơ giữa ban ngày đi!"
"Cũng không xem lại bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, thật không biết xấu hổ."
"Xin hỏi Trân Đan Sư, trên đời này có ai chủ động bái ngài làm thâv chưa!" Lư Minh Ngọc lớn tiếng hỏi một câu, bước chân của Trần Trường Sinh cũng dừng lại.
Trân Trường Sinh suy nghĩ một chút, rồi lười biếng nói: "Đúng là không có, nhưng vậy thì sao?" "Chỉ cần Trân Trường Sinh ta bằng lòng, có biết bao nhiêu người trên đời muốn bái ta làm thây.'
Cho nên chính là không có?” Lời của Lư Minh Ngọc khiến khóe miệng Trân Trường Sinh giật giật, ngay sau đó, Trân Trường Sinh lại trở vê chiếc giường êm.
"Ý của ngươi là gì, ngươi xem thường ta?” "Vấn bối tuyệt đối không có ý đó.' Lư Minh Ngọc lắc đầu phủ nhận, sau đó nói: "Ta tin rằng dưới trướng Trân Đan Sư, nhất định đã từng đi ra rất nhiều nhân vật đỉnh thiên lập địa." "Nhưng cũng như Trân Đan Sư đã nói, những người này đều không phải chủ động tìm ngài bái sư"
"Người dựa vào quân áo ngựa dựa vào yên, một nhân vật như ngài, ngay cả một người chủ động bái sư cũng không có, nói ra ngoài chẳng phải quá mất mặt sao.
"Ta mất mặt!"
Một câu nói khiến Trần Trường Sinh nóng mặt.
"Trân Trường Sinh ta sẽ mất mặt, đây quả thực là chuyện cười lớn."
"Hơn nữa, Trân Trường Sinh ta là loại người sẽ vì sĩ diện mà thu nhận đồ đệ sao?"
"Quả thực là lời nói vô căn cứt" "Từ nay về sau, ngươi ở trong sư môn đứng hàng thứ ba.
Lư Minh Ngọc:...
Nghe được lời của Trân Trường Sinh, Lư Minh Ngọc lập tức dập đầu ba cái vang dội.
"Sư phụ ở trên, xin nhận một lạy của đệ tửt"
Nhìn Lư Minh Ngọc quy trên mặt đất, vẻ mặt của Trần Trường Sinh lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Đứng dậy đi, ta không thích làm mấy thứ rườm rà này."
"Ta chỉ là rất tò mò, ngươi làm sao biết ta muốn thu ngươi làm đồ đệ?"
Đối mặt với câu hỏi của Trân Trường Sinh, Lư Minh Ngọc mở miệng nói: "Bẩm sư tôn, đệ tử sinh ra ốm yếu, cho nên chỉ có thể làm một số việc vặt trong gia tộc.
"Khi có khách đến mua đồ, ta phát hiện ra chỉ cần họ muốn tìm khuyết điểm để bắt bẻ, thì món đồ đó phân lớn là họ đã quyết định mua."
Ngược lại những vị khách không thích tìm khuyết điểm, thì cuối cùng rất ít khi mua đồ."
Ha ha hat”
"Thì ra là lộ tẩy ở chỗ này, ta đã nói kỹ năng diễn xuất của ta không có vấn đề gì mà."
"Nói đi, ngươi muốn học cái gì ở chỗ của ta?"
Là học tu luyện chi đạo, hay là học sinh tài chi đạo, bất luận ngươi chọn cái gì, ta đều có thể dạy ngươi những thứ tốt nhất." Đối với sự lựa chọn mà Trần Trường Sinh đưa ra, Lư Minh Ngọc thản nhiên lắc đầu nói: "Những thứ này đê tử đều không học..
"Vậy ngươi muốn học gì?"
"Ta muốn trở thành dạng người như sư tồn..
"ồ"
"Vậy ngươi nói thử xem, ta là người như thế nào?”
"Lấy yếu thắng mạnh, lấy nhỏ thắng lớn, chỉ bằng vào một cái miệng là có thể du hành giữa các thế lực tứ phương."
"Theo ta thấy, sư tôn lợi hại nhất không phải là tu vi, cũng không phải kỳ môn bí thuật, mà là cái miệng có thể khiến thiết thụ nở hoa, ngoan thạch cũng phải khai khiếu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận