Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1279: Không hối hận

Chương 1279: Không hối hậnChương 1279: Không hối hận
Chương 1279: Không hối hận
Nói xong, Trân Trường Sinh một mình rời khỏi đại hội thưởng hoa.
Nhìn bóng lưng Trân Trường Sinh, mọi người trâm mặc.
Theo lý mà nói, lấy thân phận của Trân Trường Sinh khiêu chiến Bàng Hồng là một loại đại bất kính.
Nhưng từ tình cảnh vừa rồi, không ai cảm thấy hắn làm sai, thân là một nam nhân quả thật nên có đảm đương như thế.
Lúc này, Khương Bá Ước ở một bên mở miệng: "Bàng công tử, hành vi của Trường Sinh quả thật có chút thất lễ, nhưng chuyện thế gian này chỉ có si tình là không thể để người khác chê cười."
"Xuất thân bân hàn không phải sỉ nhục, co được dẫn được mới là trượng phu.'
"Một nam nhân có thể bỏ qua chút thể diện tại yến hội, chỉ để mang về vài trái cây cho người con gái mình yêu.
"Người như vậy ở trong mắt ta, còn mạnh hơn xa những kẻ chỉ biết chế giễu một cô nương yếu đuối."
Nghe vậy, Bàng Hồng bình tĩnh đứng dậy, sau đó thi lễ với Tiểu Thanh một cái.
"Vị cô nương này, lúc trước có chỗ mạo phạm.”
"Ta xin lỗi vì hành vi của mình, từ hôm nay trở đi, Bàng Hồng ta thấy cô nương tất phải nhường ba phần."
Nói xong, Bàng Hồng xoay người đi ra ngoài.
Sự tình đúng sai đã có kết luận, trận chiến tiếp theo là trận chiến liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân.
Cho nên vô luận xuất hiện tình huống gì, chính mình đều phải ứng chiến. ...
Dưới Bách Hoa Phong.
Trân Trường Sinh một thân một mình đứng trên bãi đất trống, Cửu Thiên Huyên Hoàng Chiến Kỳ tàn phá dựng ở bên cạnh hắn.
"Tại sao ngươi phải làm như vậy?"
"Bây giờ trêu chọc Bàng Hồng không phải là lựa chọn sáng suốt." Tiểu Mộc Đầu tò mò hỏi một câu.
Nghe vậy, Trân Trường Sinh chậm rãi mở miệng nói: "Chuyện này không phải ta làm, mà là ngươi làm."
Ta có được toàn bộ ký ức cùng với cảm giác của ngươi, ta biết rõ ngươi ưa thích Tiểu Thanh."
"Nếu ngươi thích, vậy ngươi nên nói cho người trong thiên hạ, "Trần Trường Sinh' ngươi thích Tiểu Thanh, "Trân Trường Sinh ngươi yêu nàng."
"Yêu một người nếu không nói ra, vậy đó sẽ là tiếc nuối vĩnh viễn."
"Nói thật, ta rất hâm mộ tình cảm giữa ngươi và Tiểu Thanh."
"Bởi vì ngươi có thể nói trước mặt khắp thiên hạ, ngươi thích nàng, ngươi yêu nàng.
"Nhưng ta ngay cả chữ "yêu" này cũng không nói ra được.'
Nghe được lời của Trân Trường Sinh, Tiểu Mộc Đầu mím môi.
"Có phải ngươi đã bỏ lỡ một số người hay không?”
"Đúng vậy, ta đã bỏ lỡ rất nhiều người.'
"Từ lúc ban đầu ta đã sai rôi, một bước sai, từng bước sai, cho đến ngày nay ta đã không có cách nào quay đầu lại."
"Vì sao không thể quay đầu lại?"
"Bởi vì các nàng đã chết, các nàng đến chết cũng không nghe được ta chính miệng nói ra mấy chữ đó."
Đối mặt với câu trả lời của Trần Trường Sinh, Tiểu Mộc Đầu suy nghĩ một chút nói: "Vậy tình yêu của các ngươi bắt đầu từ khi nào?"
"Bắt đầu từ khoảnh khắc sinh mệnh của các nàng kết thúc."
"Ta không hiểu ý của ngươi."
Nhìn biểu tình nghi hoặc của Tiểu Mộc Đầu, Trần Trường Sinh cười nói: "Suốt cả cuộc đời, các nàng đều là âm thầm đồng hành và bảo hộ."
"Các nàng dùng hết tất cả thời gian, chỉ là để chờ đợi một lân ngoái đầu nhìn của ta." "Tình cảm như vậy, hơn cả vô số lời thê non hẹn biển, trái tim ta không phải là một hòn đá lạnh lẽo, ta không thể đoạn tình tuyệt dục."
"Hơn nữa, cho dù trái tim ta là một hòn đá, qua thời gian dài như vậy cũng nên được sưởi ấm rồi."
"Vậy ngươi có hối hận không?”
"Không hối hận, bởi vì đây là con đường của ta, cũng là con đường của các nàng.'
"Cho dù cho ta cơ hội làm lại từ đầu, ta cũng sẽ làm ra chuyện tương tự.
"Nhưng nếu như làm lại một lần nữa, ta nhất định sẽ nói với các nàng mấy chữ kia."
Nhưng chuyện quá khứ là không thể vãn hồi, ta không có cơ hội này."
Nói xong, Trần Trường Sinh giải trừ quyền khống chế thân thể.
"Đi đi, đi chiến một trận thật tốt vì người trong lòng ngươi.'
'Dùng hành vi cùng với thanh âm của ngươi, nói cho người khắp thiên hạ ngươi yêu nàng.'
"Những việc mà 'Trân Trường Sinh trước kia không làm được, thì 'Trần Trường Sinh bây giờ sẽ làm."
"Đây là chuyện ngươi nhất định phải làm, cũng là sự cứu rỗi dành riêng cho 'Trần Trường Sinh"
Nghe Trần Trường Sinh nói xong, Tiểu Mộc Đầu xoay người đi ra ngoài không gian thần thức.
"Chờ một chút!" Trân Trường Sinh đột nhiên gọi Tiểu Mộc Đầu lại.
"Còn có chuyện gì muốn nói sao?"
Nhìn Tiểu Mộc Đầu cách đó không xa, Trân Trường Sinh cười nói: "Ngươi trong đời này, đã bao giờ liều mạng vì người khác chưa?”
“Chưa từng.'
"Vậy bây giờ ngươi có thể làm điều đó rồi."
Nhìn Trân Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trong không gian thần thức, Tiểu Mộc Đầu nói: "Ngươi khổ sở như vậy, không phải bởi vì ngươi hối hận, mà là bởi vì ngươi cảm thấy tiếc nuối."
"Cũng chính bởi vì phần tiếc nuối này, nội tâm của ngươi mới có thể bị ràng buộc chặt chẽ.
"Thật ra ngươi nên buông bỏ một vài thứ."
"Ta không buông bỏ được."
"Không, ngươi đang buông bỏ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận