Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1519: nhân tâm

Chương 1519: nhân tâmChương 1519: nhân tâm
Chương 1519: nhân tâm
"Bởi vì tiêu diệt Hắc Phong Trại là chuyện Trân Phong muốn làm, không phải chuyện Trần gia muốn làm.
"Ta muốn làm một hiệp khách tiêu sái, không muốn làm một tục sĩ hãm sâu vào lưới danh lợi.'
"Mượn lực lượng của gia tộc, ta Vĩnh viễn không thoát khỏi gia tộc được.'
"Hơn nữa đụng phải loại chuyện này, cũng chỉ có hiệp khách mới có thể bằng vào kiếm ba thước trong tay, bình định tất cả chuyện bất bình, không phải sao?"
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Trân Phong, Trân Trường Sinh ngẩng đầu suy nghĩ một chút, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói.
"ồ"
"Ta hiểu rồi!"
"Ngươi muốn làm một hiệp sĩ, một hiệp sĩ giang hồ câm kiếm rong ruổi khắp thiên hạ."
"Đây là một chí hướng không tôi, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, hiệp sĩ không phải dễ làm như vậy."
"Nhìn chung cổ kim, đắc ý chẳng qua là có giai nhân bên cạnh, lập công danh trên lưng ngựa, ngươi cần gì phải từ bỏ những thứ này, đi làm một hiệp sĩ cái gì cũng không có chứ?
“Theo thời gian trôi qua, bên cạnh ngươi sẽ không có một bóng người, đến cuối cùng, thế nhân cũng sẽ không nhớ kỹ tên của ngươi."
"Tất cả mọi thứ chỉ là công dã tràng mà thôi.'
-Ha ha hat"
Nghe được lời của Trân Trường Sinh, Trần Phong lập tức cất tiếng cười †o.
"Ngươi cười cái gì, ta nói sai sao?” Trên mặt Trân Trường Sinh hiện lên một tia nghi hoặc.
Thấy thế, Trân Phong mở miệng cười nói: "Trong mắt ngươi hiệp sĩ là công dã tràng, nhưng trong mắt ta lại không phải."
“Thiên hạ to lớn, vinh hoa phú quý hay là long đong lận đận, tận hứng chẳng qua là say ngã."
"Không người đồng hành, vẫn có núi cao hùng vĩ bên cạnh ta, không ai biết tên, tự có giang hải mênh mông biết đến."
"Có được những thứ này, chẳng lẽ không thú vị hơn những thứ ngươi gọi là giai nhân và công danh sao?”
Đối mặt với câu trả lời của Trần Phong, Trân Trường Sinh nghiêm túc gật đầu nói: "Đây là chí hướng của ngươi, ngoại trừ ngươi ra không ai có thể sửa đổi."
"Giả thiết ngươi thật sự muốn đi con đường này, vậy ngươi phải vô cùng cẩn thận."
"Hồng trân khổ não nhất là rèn luyện tâm tính, lịch luyện nơi này, nhất định phải làm phẳng góc cạnh, không đứng dưới bức tường nguy hiểm”
'Lạnh lùng nhìn người, mới là cách xử thế khôn khéo."
'Làm được những việc này, ngươi mới có thể an ổn đi đến cuối cùng."
Nghe Trân Trường Sinh nói, Trần Phong lắc đầu nói: "Con đường này tuy an toàn, nhưng đó là con đường của ngươi, không phải con đường của ta."
“Ta đã sinh ra với tính cách ngông nghênh, liền không chịu kiêm chế, đúng sai phân minh rõ ràng, ân oán rõ ràng minh bạch."
"Sự thật nhiều ngu muội, đập nồi dìm thuyền, trừ ta ra không còn ai khác.'
Dứt lời, Trần Trường Sinh cứ như vậy nhìn chăm chằm Trần Phong.
-Ha ha hat"
Một nhịp thở qua đi, Trân Trường Sinh vui vẻ nở nụ cười, ánh mắt của hắn cũng một lần nữa trở vê đến phía trên cân câu.
"Khẩu hiệu hô vang trời, có một số việc không thể làm như vậy được." "Trước đây cũng từng có một số người nói qua, muốn dùng kiếm trong tay, bình sự tình bất bình trong thiên hạ.ˆ
"Dùng kiếm trong tay đánh khắp thiên hạ không địch thủ đơn giản, nhưng muốn tung hoành thiên hạ thì không đơn giản như vậy."
"Ta hỏi ngươi, giả thiết có một ngày phụ thân ngươi muốn đi làm một việc, ngươi sẽ làm như thế nào?”
"Đương nhiên là giúp ông ấy." Trân Phong không chút do dự, mở miệng nói: 'Ông ấy là phụ thân của ta, ta không giúp ông ấy thì còn có thể giúp ai?"
"Vậy lỡ như phụ thân ngươi muốn làm một chuyện rất xấu rất xấu thì sao?" "Ngăn cản ông ấy, sau đó thay ông ấy ngăn cản tất cả"
"Làm như vậy chẳng lẽ không vi phạm hiệp nghĩa chi tâm của ngươi sao?"
Đối mặt với vấn đề này, Trần Phong cười nói: "Đạo trưởng, ngươi biết nơi nào sẽ có hiệp sĩ xuất hiện không?”
"Tự nhiên là chỗ không có pháp luật."
"Vậy ngươi có biết tại sao hiệp sĩ lại đi quản những chuyện bất bình này không?”
"Có thể là bởi vì hiệp sĩ có một "nhân tâm'”"
'Ngươi nói không sai, hiệp sĩ cũng là bởi vì có một viên "nhân tâm”, cho nên mới tự tìm phiền toái đi quản những chuyện bất bình kia”" "Bỏ mặc cha ruột không quản, còn có thể xứng đáng được gọi là người sao?”
"Ngay cả người cũng không phải, làm sao có thể có được một viên "nhân tâm, không có “nhân tâm lại làm sao có thể trở thành hiệp sĩ."
Lời nói của Trân Phong khiến Trân Trường Sinh trầm mặc hai nhịp thở.
Sau đó, Trân Trường Sinh lẩm bẩm nói: "Thật ra có một số thời khắc bọn họ cũng là bị tình thế bức bách, bọn họ thật sự rất khó xử."
"Hừ!" Trân Phong hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Sống ở thế gian này, ai mà không có vài chuyện khó xử."
"Nhưng sự tình khó khăn đến mấy, đó cũng không phải là lý do vượt qua ranh giới cuối cùng." "Phụ thân ta chỉ có một đứa con trai duy nhất, ta không muốn kế thừa vị trí tộc trưởng, vậy vị trí tộc trưởng sẽ rơi xuống trên đâu mấy phòng khác.
"Mấy phòng khác làm tộc trưởng, nhất mạch chúng ta, còn có người phụ thuộc chúng ta, đều phải chịu chèn ép nhất định."
Bạn cần đăng nhập để bình luận