Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1538: Hiếu kỳ

Chương 1538: Hiếu kỳChương 1538: Hiếu kỳ
Chương 1538: Hiếu kỳ
"Nếu tiên bối nguyện ý ra tay tương trợ, ta có thể đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với nàng, thậm chí lập huyết thệ, đời này không luyện đan nữal"
Lời nói của Bạch Băng Dương khiến Trân Trường Sinh trâm mặc.
Không biết qua bao lâu, Trần Trường Sinh chậm rãi mở miệng nói: "Đan ngươi tiếp tục luyện, về phần Quan Bình, đồ đệ này ta sẽ không thu.
"Ta vừa vặn muốn đi Đan Vực một chuyến, nàng hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn."
"Nhưng ta vừa mới tính một quẻ, ngươi năm nay không thích hợp ởi Đan Vực, lần sau lại đi đi." Nói xong, Trân Trường Sinh quay đầu trở vê phòng.
Đối mặt với lời nói của Trần Trường Sinh, Bạch Băng Dương mở miệng nói: "Tiên bối, tại sao ngài không thu nàng làm đồ đệ."
"Chuyện trên hải đảo Bình Nhi đã nói với ta, trò đùa kia có thể coi là thật, cũng có thể coi là giả."
"Ngươi đã có tâm tư này, vì sao hiện tại lại đổi ý?"
Nghe nói như thế, Trần Trường Sinh dừng bước, khẽ nghiêng đầu nói: "Đúng là ta muốn nhận nàng làm đồ đệ, nhưng sau khi gặp ngươi, ta phát hiện ra ngươi thích hợp làm sư phụ của nàng hơn."
"Những thứ ngươi dạy nàng, là những điều ta trước đây chưa từng dạy" "Cho nên từ một số phương diện mà nói, ngươi càng xứng chức hơn ta.
"Chờ cho tốt đi, một ngày nào đó, cái tên Quan Bình này sẽ trở thành cột mốc lịch sử không thể xóa nhòa trên con đường đan đạo.
Nói xong cửa phòng lập tức đóng lại, Bạch Băng Dương sửng sốt một chút, sau đó lại hành một đại lễ với cửa phòng.
Trong phòng.
"Trân Trường Sinh, ngươi giống như rất để ý hai tiểu tử này nha.”
"Đặc biệt là người tên Trân Phong kia, ta cảm giác hắn cùng với Tiểu Thập Tam có điểm giống nhau."
Đối mặt với lời nói của Bạch Trạch, Trần Trường Sinh lắc đầu nói: "Không, hắn không giống Thập Tam chút nào."
"Thập Tam là bướng bỉnh, hắn là kiêu ngạo.'
"Sở dĩ chọn trúng hai người bọn họ, là bởi vì ta ở trên người bọn họ thấy được tương lai hoàn toàn mới."
"Có lẽ có một ngày, Kỷ Nguyên chúng ta ở, cân hai người bọn họ tới cứu."
Nghe nói như thế, Bạch Trạch có chút không bình tính.
"Không phải chứ, có nghiêm trọng như vậy hay không.
"Kỷ Nguyên của chúng ta bây giờ còn có thể có vấn đề gì, những vấn đề kia không phải đều đã bị ngươi giải quyết sao?"
Liếc qua Bạch Trạch nghi hoặc, Trân Trường Sinh mở miệng nói: "Kẻ giết rông cuối cùng sẽ thành ác long, người tốt đôi khi cũng sẽ biến thành người xấu."
"VWì thanh trừ điêm xấu, ta vận dụng rất nhiêu thủ đoạn cực đoan, những thứ này đều là tai hoạ ngâm tiêm tàng."
"Sử dụng chính xác, vậy có lẽ không có vấn đề gì."
"Nhưng nếu có người đi con đường cực đoan, vậy sẽ ủ thành đại họa, đi con đường gì, thường thường quyết định bởi người nắm giữ những thủ đoạn này."
"Nhưng nhân tính, lại hết lân này tới lân khác là chuyện khó nắm bắt nhất thiên hạ này."
Lời nói như lọt vào trong sương mù của Trần Trường Sinh, khiến cho Bạch Trạch gấp đến vò đầu.
"Loại lời nói thâm ảo này ta nghe không hiểu lắm, ngươi nói trực tiếp hơn đi.
"Không thành vấn đề, vậy ta nói thẳng một chút."
"Ngươi cảm thấy là nhân tính bản ác, hay là nhân tính bản thiện."
"Giả thiết nhân tính bản ác, chúng ta lại nên như thế nào để cho người trong thiên hạ hướng thiện?”
"Không biết."
"Nhưng để cho người trong thiên hạ đều hướng thiện, ngươi cảm thấy điều này có thể sao?"
Đối mặt với câu hỏi của Bạch Trạch, Trân Trường Sinh nhếch miệng cười một tiếng, sau đó nằm ở trên giường nói: "Không thử một chút làm sao biết không có khả năng, Đan Kỷ Nguyên phát triển chẳng phải hòa bình hơn chúng ta rất nhiều sao?”
"Lúc mới bắt đầu ta cũng cho rằng, cách làm của Đan Kỷ Nguyên quá mức cực đoan."
"Nhưng sau đó ta phát hiện ra, chế độ Đan Kỷ Nguyên vô cùng hoàn thiện, cũng chính vì chế độ này mà "thiện" bảo vệ được Đan Kỷ Nguyên."
"Chờ sau này thời cơ đến, ta có lẽ thực sự phải đi gặp vị kỳ tài này một lần."
Nói xong, Trần Trường Sinh nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.
Nhưng lòng hiếu kỳ của Bạch Trạch đã bị câu lên, sao chịu bỏ qua.
"Trân Trường Sinh, ngươi nói hết rồi hãng ngủi"
"Chế độ Đan Kỷ Nguyên rốt cuộc tốt ở chỗ nào, chiếu theo như vậy, thật có thể đổi lấy hòa bình vĩnh cửu sao?"
Bạch Trạch không ngừng lay động Trân Trường Sinh, nhưng Trân Trường Sinh tuyệt đối không nhắc tới chuyện Đan Kỷ Nguyên nữa.
"Ngủ sớm đi."
"Chúng ta cách Tiên Nhã chỉ có hơn tám ngàn dặm, qua hai ba ngày nữa là có thể gặp nàng."
"Không nghỉ ngơi dưỡng sức, đến lúc đó ngươi lấy cái gì tranh đấu."
Mắt thấy Trân Trường Sinh không muốn nói chuyện này nữa, Bạch Trạch cho Trân Trường Sinh một ánh mắt khinh bỉ, cuối cùng cũng đành phải bỏ qua.
Sáng sớm.
Tia nắng đầu tiên nhuộm mặt biển thành màu vàng. Trân Trường Sinh vẫn kiên trì câu cá ở boong thuyền, sư đồ Quan Bình bế quan ở khoang thuyên, Trần Phong ở một bên cố gắng chém hạt thông.
"Xoát!
Một hạt thông bị phân thành hai, thịt quả bên trong hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng màng mỏng phía trên lại tổn hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận