Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1343: Cười nhạo

Chương 1343: Cười nhạoChương 1343: Cười nhạo
Chương 1343: Cười nhạo
"Vì sao, chẳng lẽ ngươi không muốn trường sinh?”
"Ta đương nhiên muốn trường sinh, nhưng con đường trường sinh có ngàn vạn lối, cũng không phải chỉ có một con đường điềm xấu này."
"Con đường ta đi hiện tại, chưa chắc đã không thể trường sinh."
"Nếu như ngay cả con đường mình đi cũng không tin, vậy bất kể ta đổi bao nhiêu thủ đoạn cũng không thể trường sinh."
Nhận được câu trả lời này, Trần Trường Sinh nhướng mày cười nói: "Câu trả lời này của ngươi xem như cho ta một bất ngờ, cho nên ngươi chỉ muốn nghiên cứu điềm xấu, đúng không?”
“Đúng vậy! "Loại đồ vật kỳ lạ này có rất nhiều chỗ đáng để tham khảo."
"Chỉ bằng vào điểm này, bị ngươi truy sát một chút cũng đáng.'
'Ha ha hat"
"Người trong thiên hạ này nếu đều dứt khoát lưu loát giống như ngươi thì tốt rồi, ngươi đã làm ra quyết định, vậy thì mời đi."
Nói xong, Trân Trường Sinh phất tay ra hiệu.
Diệp Vĩnh Tiên cũng không do dự, trực tiếp đưa tay phải vào trong quả cầu.
Nhận thấy có sinh linh tới gần, năng lượng màu đen trong quả câu lập tức vọt tới.
Nhưng khi sắp tiếp xúc với tay phải của Diệp Vĩnh Tiên, năng lượng màu đen lập tức dừng lại, sau đó vòng qua tay của Diệp Vĩnh Tiên.
Mọi người: 222
Tình huống ngoài ý muốn như thế, khiến cho cả ba người đều trợn tròn mắt.
Mà Diệp Vĩnh Tiên thì không tin tà, chủ động chộp tới năng lượng màu đen, nhưng dù Diệp Vĩnh Tiên có cố gắng thế nào, hắn vẫn không thể nắm bắt được năng lượng màu đen.
Cuối cùng, Diệp Vĩnh Tiên chỉ có thể rút tay vê.
"Chuyện gì thế này, nghe đồn điềm xấu không gì không dính, tại sao nó lại chủ động tránh xa ta."
Đối mặt với nghi vấn của Diệp Vĩnh Tiên, Trần Trường Sinh ngôi xổm trước mặt quả cầu, Trọng Đồng ở mắt trái cũng là toàn lực mở ra.
"Vừa rồi ta dùng Trọng Đồng cẩn thận quan sát một chút, điêm xấu hẳn là đang chán ghét ngươi."
"Hơn nữa sự chán ghét của nó đối với ngươi đã đạt đến cực điểm, cho nên mới xuất hiện tình huống chủ động tránh né.'
"Nói thật, trong đại chiến Phong Thần, số người bị điêm xấu xâm nhập vượt xa con số mười triệu, nếu tính cả tất cả sinh linh, thì con số này sẽ vượt qua trăm triệu.'
"Chim bay thú chạy, hoa cỏ cây cối, phàm là sinh linh còn sống đều sẽ bị điềm xấu ăn mòn."
"Chỉ có điều sinh linh có thân thể huyết nhục thì càng được điềm xấu yêu thích hơn."
"Nhưng trong nhiêu trường hợp như vậy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy điềm xấu chủ động tránh đi sinh linh huyết nhục." Nói xong, Trân Trường Sinh lập tức móc ra cuốn sổ nhỏ ghi chép lại tình huống vừa phát hiện được.
"Ha ha hal"
"Lão tổ tông, ngươi thật đúng là lợi hại, ngay cả thứ như điêm xấu cũng chán ghét ngươi, thật là khó lường.'
Vương Hạo rất "chính xác" và "kịp thời" đưa ra lời chế nhạo.
Diệp Vĩnh Tiên cũng xuất hiện tâm tình chập chờn hiếm thấy.
Trong nhận thức của mọi người, điềm xấu là một loại tà ác, bẩn thỉu.
Thiên hạ không có thứ gì là chúng nó không thể ăn mòn.
Nhưng bây giờ mình lại bị loại vật này ghét bỏ, đây chẳng phải nói rõ mình còn "thối nát" hơn cả chúng nó sao.
Nghĩ đến đây, Diệp Vĩnh Tiên lạnh mặt nói: "Tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy?"
Ghi chép xong, Trân Trường Sinh sờ cằm nói: "Hẳn là có liên quan tới huyết mạch trường sinh của ngươi."
"Trong ngọc giản đưa cho các ngươi, ta đã miêu tả rất rõ ràng, cảm giác của điềm xấu rất nhạy bén."
"Thân thể đối với ngươi mà nói, chỉ là một bộ quần áo có thể tùy ý vứt bỏ, nhưng đối với điềm xấu mà nói, đây là chỗ an thân lập mệnh của bọn chúng.'
"Ngươi có thể vứt bỏ thân xác bất cứ lúc nào để đồng quy vu tận với chúng, trong tình huống như vậy chúng đương nhiên sẽ không chọn ngươi.
Nhận được câu trả lời này, Diệp Vĩnh Tiên hừ lạnh một tiếng.
"Hừt” "Loại đồ vật bẩn thỉu này, nên để nó biến mất khỏi thế giới này một cách triệt để."
"Lão tổ tông, ngươi đừng nóng giận nhat”
-Nhìn từ một khía cạnh khác, ngươi đã trở thành thứ còn tà ác hơn cả điềm xấu, thật sự là đáng mừng."
"Ha ha hal"
Tiếng cười của Vương Hạo quanh quẩn trong phòng, sắc mặt Diệp Vĩnh Tiên cũng càng ngày càng khó coi.
"Được rồi, muốn đánh nhau cũng đợi lát nữa rồi hãng đánh, bây giờ làm chính sự trước đã."
"Vương Hạo ngươi tới thử xem."
Trân Trường Sinh ngăn chặn Vương Hạo cười nhạo.
Nghe vậy, Vương Hạo mở miệng nói: "Được, nể mặt Trần Trường Sinh ngươi, lát nữa lại cười nhạo vị lão tổ tông này của ta."
"Ngoài ra trước khi thử, có một vấn đề ta phải hỏi rõ ràng."
"Cái thứ gọi là điềm xấu này có thể xâm lấn thông qua thần thức không?”
"Sẽ không, chỉ có tự mình tiếp xúc mới có thể khiến cho điêm xấu xâm lấn."
"Vậy là được rồi."
Nói xong, Vương Hạo trực tiếp chặt bàn tay của mình xuống.
'Xoát!"
"Rầm!"
Mầm thịt nhúc nhích, bàn tay mới ngay lập tức mọc lại, mà bàn tay rơi xuống kia thì là hóa thành một Vương Hạo phiên bản thu nhỏ.
Chỉ thấy Vương Hạo phiên bản thu nhỏ kia tung người nhảy lên, sau đó trực tiếp nhảy vào giữa quả cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận