Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1379: Đói!

Chương 1379: Đói!Chương 1379: Đói!
Chương 1379: Đói!
"Chiến đấu nhiều năm như vậy, cũng nên hưởng thụ một chút."
"Một khi chuyện này công khai ra ngoài, số tiền đó cũng không phải dễ cầm như vậy."
“Ha ha hat"
"Không ngờ ngươi mặt ngoài hàm hậu, nhưng bên trong lại có nhiều tâm địa gian xảo như vậy."
"Không có cách nào, ở thế giới này, không có nhiều tâm nhãn thì không sống được."
"Đúng rồi, chuyện này các ngươi định giao cho Ngọc Hoàn ởđi làm?"
"Đúng vậy."
"Hắn nguyện ý làm loại chuyện đắc tội người này?" "Có, cho dù không có ai ép hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy, bởi vì hắn là Ngọc Hoàn Thiên Đế."
"Chúng ta không phải là bởi vì chuyện này mới chán ghét hắn sao?”
“Nói có lý!
-Ha ha hat”
Tiếng cười của hai người Bàng Thống và Huyền Thai tiêu tán trong gió, chiến đấu phía dưới cũng tiến đến thời khắc quyết định. ...
Tại Khổng gia Bình Dục Thiên.
"Vù vù vùI"
Bàng Hồng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, lúc này hắn gây như que củi, sắc mặt vàng vọt, thoạt nhìn giống như đã đói bụng rất nhiêu ngày không ăn cơm vậy.
Khổng Lệnh nhìn Bàng Hồng quỳ một gối trên mặt đất, cả người tản ra quang mang thánh khiết đi tới từng bước một.
"Bàng Hồng, hôm nay ta nhất định phải lấy tính mạng của ngươi, ngươi đi xuống tự mình xin lỗi muội muội ta đi.
Nói xong, tay phải của Khổng Lệnh chậm rãi vươn về phía đỉnh đầu Bàng Hồng.
Mắt thấy tử vong dần tới gân, Bàng Hồng đột nhiên há to miệng, một lực hút kinh khủng truyền ra từ trong miệng.
'Xoát"
Khổng Lệnh đánh ra một đạo pháp thuật, nhưng pháp thuật kia lại bị Bàng Hồng nuốt thẳng vào trong bụng.
Khổng Lệnh tế cốt văn ra, cốt văn kia cũng không có chạy thoát khỏi sự thôn phệ của Bàng Hồng.
Chỉ trong chốc lát như vậy, khí huyết trên người Khổng Lệnh đã bắt đầu mất khống chế, trực tiếp xuyên qua cơ thể bay vào trong miệng Bàng Hồng.
Đối mặt với tình huống quỷ dị như vậy, Khổng Lệnh cũng không dám tiếp tục tới gân, lập tức thi triển độn thuật kéo dài khoảng cách.
-Phùt
Một lượng lớn thiên địa linh khí tràn vào trong miệng Bàng Hồng, thân thể Bàng Hồng cũng nhanh chóng bành trướng lên như khí cầu.
Ngay khi thân thể Bàng Hồng sắp không chịu nổi, hắn đột nhiên nhớ tới mấy ngày hôm trước nói chuyện phiếm với "Nhị thúc. "Đại chất tử, ngươi có biết sinh linh vì sao sẽ có loại cơ quan ` dạ dày' này hay không?”
"Còn có thể vì cái gì, đương nhiên là vì ăn cơm! Sinh linh bình thường không ăn sẽ chết đói."
“Đạo lý là như vậy, nhưng những sinh linh tu hành như chúng ta không cần ăn cơm, vì sao chúng ta cũng có 'dạ dày'."
"Thứ này vẫn luôn có, không thể đột nhiên lại không có..
"Thật ra nó có khả năng đột nhiên biến mất."
"Đại chất tử, có một đạo lý ngươi phải biết, sinh linh là một mực tiến hóa, cũng có thể nói là một mực thích ứng với hoàn cảnh."
"Đời sau của những tu sĩ cao giai như chúng ta, từ trong bụng mẹ liền có thể hấp thu thiên địa linh khí nuôi dưỡng bản thân."
"Nói một cách khác, từ khi chúng †a sinh ra cũng không cần ăn cái gì."
"Nếu như vậy, bộ phận "dạ dày" này nên sớm biến mất, nhưng nó vẫn tồn tại, ngươi có biết tại sao không?”
"Vì sao?"
"Bởi vì có nhiêu thứ không thể dùng thiên địa linh khí thay thế, chúng ta phải dựa vào "dạ dày" để tiêu hóa và hấp thụ."
"Hơn nữa cơ quan dạ dày này cũng không yếu ớt như trong tưởng tượng của ngươi."
"Tám phần mười đồ vật trên thế gian đều có thể bị nó tiêu hóa, thậm chí ngay cả đá cũng không ngoại lệ.
"Đá cũng có thể bị tiêu hoá sao?" "Đương nhiên có thể, y thuật là dùng thảo mộc và đá để chữa bệnh." "Mặc dù trong thang thuốc chứa rất ít bột đá, hơn nữa tính chất của những đá kia cũng tương đối mềm."
"Nhưng thứ này dù ít hơn nữa, mềm hơn nữa nó cũng là đá."
"Dạ dày nhìn như không bắt mắt kia lại có thể tiêu hóa được nó, nhìn từ khía cạnh này, nó chẳng phải là cực kỳ cường đại sao?"
Lời nói của "Bàng Thống" quanh quẩn bên tai.
Nghĩ lại những lời này, Bàng Hồng đột nhiên hiểu rõ con đường của mình rốt cuộc nên đi như thế nào.
Học tập Thôn Thiên Thực Địa, không phải để cho mình mô phỏng Thao Thiết, mà là để cho mình trở thành Thao Thiết. Mình phải học được cách dùng thân thể để tiêu hóa thiên địa vạn vật chứ không phải dùng thần lực của mình để luyện hóa tất cả.
Nghĩ vậy, Bàng Hồng trực tiếp thu hôi thần lực bao phủ ngũ tạng lục phủ.
Không có thần lực ngăn cách, thiên địa linh khí mênh mông nhanh chóng đánh thẳng vào hết thảy.
Vốn tưởng rằng những thiên địa linh khí này sẽ phá hư nội tạng, nhưng chuyện thân kỳ lại xảy ra.
Tất cả các bộ phận đều đang cố gắng tiêu hóa một lượng lớn linh khí thiên địa, cảm giác giống như đã đói bụng rất lâu.
Theo ngũ tạng hấp thu, thân thể Bàng Hồng bắt đầu căng phồng lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Đói
Dục vọng thuân túy tràn ngập trong nội tâm Bàng Hồng, lúc này hắn cảm nhận được đói khát trước nay chưa từng có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận