Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1428: Bởi vì ta là ác ma

Chương 1428: Bởi vì ta là ác maChương 1428: Bởi vì ta là ác ma
Chương 1428: Bởi vì ta là ác ma
"Ta chỉ hy vọng, cái chết của ta có thể để ngươi thấy rõ ràng một vài thứ."
Nhìn vẻ mặt chân thành tha thiết của Ngọc Hoàn, trong lòng Tiểu Mộc Đầu tràn đây rối rắm và khó hiểu.
"Vì sao! Vì sao! Vì sao!"
"Tại sao ngươi lại nói một đăng làm một nẻo, thứ ta muốn không nhiều, ngươi vì sao không chịu cho ta.
"Ta chỉ muốn có được một chút tín nhiệm của các ngươi, vì điều đó ta có thể đánh đổi cả mạng sống, như vậy vẫn chưa đủ sao?”
Tiểu Mộc Đầu khàn giọng nói, không đợi Ngọc Hoàn trả lời, phía sau đột nhiên truyên đến một tràng tiếng cười.
-Ha ha hat"
Chỉ thấy Trân Trường Sinh ngã trên mặt đất cười lăn lộn, như thể gặp phải chuyện gì đó tốt đẹp.
"Ngươi cười cái gì?"
Tiểu Mộc Đầu nghiêm nghị hỏi một câu, Trân Trường Sinh trả lời.
"Kế hoạch hoàn thành, cho nên không nhịn cười được.
"Ở đây ta có một thứ mà ngươi có lẽ rất quen thuộc, nghe một chút đi."
Nói xong, Trân Trường Sinh ném ra một khối Lưu Âm Thạch, bên trong cũng truyên ra thanh âm của Miêu Sơn cùng với Ngọc Hoàn.
Tiểu Mộc Đầu đã nghe đoạn đối thoại này từ rất lâu trước đây, nội dung trước đó gần như là nhất trí.
Nhưng đến sau này, nội dung cuộc đối thoại không tương xứng với ký ức.
"Đế Quân, Trường Sinh cùng với Tiểu Thanh hai đứa nhỏ vô tư, chúng ta có phải hay không mượn cơ hội lân này tứ hôn cho bọn họ."
"Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng ta đã hỏi ý kiến của Tiểu Thanh."
"Nàng nói tình hình hiện tại rất hỗn loạn, hiện tại tứ hôn sẽ chỉ làm Trường Sinh không có cách nào chuyên tâm chinh chiến, cho nên chuyện này phải chờ một chút."
Đối mặt với câu trả lời của Ngọc Hoàn, Miêu Sơn ở trong Lưu Âm Thạch mở miệng nói: "Nhưng bọn họ cũng lớn rồi, cứ tiếp tục kéo dài cũng không phải chuyện tốt, nếu không qua vài năm nữa liền tứ hôn cho bọn họ đi."
"Ta cũng nghĩ vậy, qua một thời gian ngắn nữa thì nâng vị trí của đứa nhỏ này lên một chút."
"Đứa nhỏ này tư chất không kém, chỉ là có chút nhát gan."
Dư âm kết thúc, Tiểu Mộc Đầu cũng sững sờ ngay tại chỗ.
Nhìn bộ dáng của Tiểu Mộc Đầu, Trân Trường Sinh nhếch miệng cười nói: "Có phải nghĩ mãi mà không rõ, vì sao hai lân nghe được lại không giống nhau."
"Nói thật cho ngươi biết, đoạn lưu âm mà ngươi nghe thấy lần đầu tiên đã bị ta sửa đổi."
"Bọn họ từ đầu đến cuối đều tin ngươi, càng là không có xem thường ngươi, mà là ngươi không tin bọn họ.
"Tại sao ngươi phải làm như vậy?"
"Bởi vì ta là ác mai"
"Ta nếu như không lừa ngươi, ngươi làm sao sẽ ngoan ngoãn nghe ta bài bố, nếu không có ngươi làm bia đỡ đạn, bọn họ đã sớm bắt được ta.
"Cũng bởi vì sự tôn tại của ngươi, bọn họ đối phó với ta mới sẽ một mực do dự."
"Nếu không ta làm sao có thể thuận lợi lẻn vào Thái Minh Thiên, ngươi thật sự cho rằng Trùng Đồng của hắn là để trưng bày thôi sao?"
Nói xong, Trân Trường Sinh vung tay phải lên, một đạo huyễn trận chậm rãi biến mất.
Tiểu Thanh và lão phụ nhân thình lình xuất hiện ở trong đó.
"Có một chuyện quên nói cho ngươi biết, vừa rồi ta đã đưa Tiểu Thanh và mẫu thân ngươi đến đây, họ không cẩn thận đã chứng kiến tất cả mọi chuyện."
"Mặt khác ngươi giống như còn phải cho Thạch đại ca của ngươi một lời giải thích."
Dứt lời, Miêu Thạch máu me khắp người đi tới từ đằng xa.
Lúc Tiểu Mộc Đầu đến đây, Miêu Thạch cũng đồng thời đến nơi này, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi thứ.
'Đạp đạp đạp!
Miêu Thạch từng bước đi vê phía Tiểu Mộc Đầu, Tiểu Mộc Đầu cứ ngơ ngác đứng tại chỗ như vậy.
"Âm!" Một quyên đánh Tiểu Mộc Đầu ngã xuống đất, Tiểu Mộc Đầu cũng không có bất kỳ phản kháng gì.
Chỉ thấy Miêu Thạch mặt không biểu tình giơ Tích Cốt Kiếm trong tay lên, chuẩn bị giết tên phản đồ "vong ân phụ nghĩa: này.
"Thạch Nhi!
Ngay tại thời khắc mấu chốt, Ngọc Hoàn gọi Miêu Thạch lại.
"Nếu như ngươi còn nhận ta làm phụ thân, vậy ngươi không được giết Trường Sinh."
"Ngươi vừa rồi đã thấy rất rõ ràng, vừa rồi là ta tự lao vào, không liên quan tới Trường Sinh."
"Nếu ngươi làm hắn bị thương, ta sẽ chết không nhắm mắt."
Nghe nói như thế, Miêu Thạch nhìn về phía Tiểu Mộc Đầu nằm trên mặt đất, nhàn nhạt phun ra một chữ.
“Cút
Nói xong, Miêu Thạch ôm Ngọc Hoàn đang suy yếu lên, sau đó chuẩn bị rời đi.
“Thạch đại cal"
Tiểu Mộc Đâu gần như sụp đổ không nhịn được kêu lên một tiếng, Miêu Thạch quay lưng về phía hắn dừng bước.
Lúc này hai mắt Miêu Thạch đỏ lên, khóe miệng run rẩy.
"Đừng gọi ta là Thạch đại ca, từ nay vê sau ngươi và ta không còn là huynh đệ, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt.
"Điều khiến ta đau lòng nhất hôm nay không phải là ngươi lừa ta, mà là ta không thể tin ngươi nữa." Nói xong Miêu Thạch Đầu cũng không quay đầu lại, Tiểu Mộc Đầu chỉ có thể ngơ ngác ngồi dưới đất nước mắt chảy dài.
Lúc này, lão phụ nhân tiến lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Mộc Đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận