Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1235: loại người ta sợ nhất

Chương 1235: loại người ta sợ nhấtChương 1235: loại người ta sợ nhất
Chương 1235: loại người ta sợ nhất
"Cho dù lựa chọn con đường nào, cũng tốt hơn ở cùng với ngươi."
"Tu vi, gia thế, tài hoa, những thứ này ngươi đều không có, ngươi chỉ có danh hiệu hảo bằng hữu của Đế Tử' hư vô mờ mịt này.'
"Thật ra trong lòng ngươi rất rõ ràng, người có năng lực mới có thể làm 'huynh đệ' của Đế Tử, ví dụ loại người như Khương Bá Ước."
"Mà người không có năng lực, chẳng qua là một con chó bên cạnh Đế Tử”"
"Đừng nói nữal"
Tâm tình của Tiểu Mộc Đầu đã bắt đầu sụp đổ, nhưng Trần Trường Sinh vẫn không chịu dừng lại lời thì thâm như ác ma của mình.
"Đừng lừa dối bản thân nữa, kỳ thực ngươi rất hưởng thụ cảm giác được coi trọng này.'
"Trong trận địa trước đó, ngươi đã đổ máu trên chiến trường và mất mạng ở đó." "Nhưng kết quả là, ngươi cũng không nhận được nhiều lời khen ngợi và tán thưởng."
"Ngược lại bây giờ, ta chỉ cần hơi động mồm mép, liên khiến Bá Ước đại ca, người mà ngươi thường coi như thần thánh, phải coi trọng ta."
"Tuy ta khống chế thân thể của ngươi, nhưng thân thể này chung quy là của ngươi.
"Ta có thể sẽ lừa ngươi, nhưng thân thể của ngươi có thể lừa ngươi sao?"
"Ở trong đại trướng, ngươi được tất cả mọi người nhìn chăm chú, niềm vui sướng tuôn trào từ nội tâm đó ngươi đã cảm nhận được rất rõ ràng."
"Điều này hoàn toàn có thể chứng minh, ngươi từ đầu đến cuối vẫn luôn thích loại cảm giác được vạn người chú mục này."
"Ngươi đang gạt ta!" Tiểu Mộc Đầu ngẩng đầu nhìn về phía Trân Trường Sinh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta quả thật thích loại cảm giác vạn chúng chú mục này, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến việc làm hại ai.”
"Chỉ cần ta còn sống, ta nhất định sẽ bảo vệ Tứ Phạm Tam Giới!"
"Thật sao?" Trên mặt Trân Trường Sinh tràn đầy vẻ giễu cợt, sau đó mở miệng nói: "Ngay từ lúc bắt đầu, ta đã nói rõ ràng cho ngươi mục tiêu của ta là cái gì."
"Nhưng đã mấy ngày trôi qua, ngươi có quan tâm đến chuyện này không?"
"Hoặc là nói, ngươi đã thật sự từng phản kháng chưa?”
"Cỗ thân thể này là của ngươi, ta cho dù tu vi ngập trời cũng không thể khống chế hoàn mỹ.”
"Nếu như ngươi thật sự muốn ngăn cản ta, vậy tại sao ta bây giờ vẫn còn có thể khống chế thân thể của ngươi."
Nói xong, Trần Trường Sinh đi tới bên cạnh Tiểu Mộc Đầu, sau đó nói khẽ ở bên tai hắn.
"Danh hiệu 'Người Đưa Tang' này quả thực đi kèm với cái chết, nhưng ta còn có một danh hiệu khác, đó chính là 'Đế Sư'." "Ngươi không có tài năng, ta có thể dạy ngươi, tu vi của ngươi không đủ, ta có thể cho ngươi công pháp tuyệt thế”"
"Muốn có bối cảnh, ta có thể giúp ngươi lập nên chiến công hiển hách, trở thành đệ nhất chiến tướng của Tứ Phạm Tam Giới."
"Nếu ngươi thậm chí còn lười đến mức không muốn động đậy, vậy ta cũng có thể thay ngươi làm xong mọi việc, đến lúc đó ngươi chỉ cần ngồi hưởng thành quả là được."
"Ngươi cút đi" Tiểu Mộc Đầu vung quyền đánh vê phía Trân Trường Sinh.
Nhưng thân ảnh Trân Trường Sinh lại hóa thành một làn khói trắng tiêu tán, sau đó một lần nữa ngưng tụ ở nơi xa.
"Thế nào, điều kiện này ngươi còn chưa hài lòng sao?”
Nhìn vẻ mặt cười ha ha của Trân Trường Sinh, Tiểu Mộc Đầu hai mắt đỏ bừng nói: "Những gì ngươi nói lúc trước hết thảy đều là đang mê hoặc ta, ta sẽ không mắc bẫy của ngươi!"
"Thứ ta muốn, ta sẽ tự mình nỗ lực đạt được, cho dù ta thật sự không có năng lực này, vậy ta cũng sẽ cam chịu số phận."
Đối mặt với thái độ kiên định của Tiểu Mộc Đầu, Trân Trường Sinh vui vẻ nở nụ CƯời.
"Ha ha hat"
"Lời nói thật là truyên cảm hứng nha!"
"Nghe thì khiến ta có chút nhiệt huyết sôi trào, nhưng ngoài miệng ngươi nói như vậy, nhưng sự thật lại không phải như vậy."
"Những ký ức kia của ngươi nói cho ta biết, ngươi cả ngày đều sống trong sự rối rắm và phiền muộn."
"Ngươi sợ bản thân vốn không phải là mỹ ngọc, vì vậy không dám mài giữa chăm chỉ, nhưng ngươi lại bán tín bán nghi rằng mình là một khối mỹ ngọc, vì vậy không muốn sống tâm thường cùng với đá sỏi."
"Không tiếp nhận sự bố thí của Miêu Thạch và Khương Bá Ước, là bởi vì ngươi cảm thấy mình nhất định sẽ nhất phi trùng thiên, ngang vai ngang vế cùng với bọn họ."
"Không dám rời khỏi Khương Bá Ước và Miêu Thạch, là bởi vì ngươi sợ rời khỏi bọn họ, sẽ thực sự chứng minh rằng bản thân ngươi không được..
"Là 'Đế sư, ta đã từng gặp qua rất nhiều người, thiên kiêu, kẻ tâm thường, người tốt, kẻ xấu."
"Nhưng ngươi có biết ngươi là loại người nào không?”
Nghe thế, Tiểu Mộc Đầu ngẩng đầu nhìn về phía Trần Trường Sinh, thấp giọng nói: "Ta rốt cuộc được tính là loại người nào?"
Nghe vậy, Trân Trường Sinh đi về phía Tiểu Mộc Đầu, dùng giọng nói ác ma đó nói: "Trên đời này có rất nhiêu người thành công, phương pháp của họ cũng khác biệt."
"Có người nỗ lực đến nổi bật, có người lười biếng lại an phận thủ thường, nhưng ngươi có biết ta sợ nhất là loại người nào không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận