Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1543: Chúng ta chưa chết?

Chương 1543: Chúng ta chưa chết?Chương 1543: Chúng ta chưa chết?
Chương 1543: Chúng ta chưa chết?
'Nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, ngươi hiểu không?”
"Cũng đúng, việc này quả thực không thể vội được." Bạch Trạch gật đầu, sau đó nhìn bốn phía nói: "Mấy tiểu oa nhi kia đâu?"
"Dưới nước.
“Trời ạ, vậy sao ngươi không nhanh kéo bọn họ lên, ngâm thêm chút nữa là chết đuối đấy.
"Sao lại quên mất chuyện này nhỉ, tu vi của bọn họ không đủ, Thai Tức Pháp còn chưa thể vận dụng một cách tự nhiên.
Nói xong, Trân Trường Sinh hất cân câu, bốn người Thôi Lăng Sương chìm ở đáy nước đã bị câu lên.
Cùng lúc đó, Trân Trường Sinh cũng mang theo bọn họ ởi tới bên bờ.
Đạp lên "mặt đất" mềm mại, Bạch Trạch ngửi tình huống của mấy người nói: "Vẫn ổn, còn chưa chết."
"Nhưng mấy người bọn họ uống hơi nhiêu nước, ngươi tính làm sao bây giờ?”
Nhìn nụ cười gian của Bạch Trạch, Trân Trường Sinh tự nhiên biết nó đang chuẩn bị xem trò hay.
Chỉ tiếc Trân Trường Sinh cũng không để nó được như ý nguyện.
"Xoát!
Dây câu chia ra làm bốn, bốn người Thôi Lăng Sương bị treo ngược lên. "Người ta là hoàng hoa đại khuê nữ, bây giờ rơi xuống nước ngất xỉu, ta mà có tiếp xúc thân thể với họ, thì danh dự của họ còn đâu nữa."
"Thôi đi, Trân Trường Sinh ngươi có thể là người tốt sao?"
"Ta cũng lười vạch trân ngươi!"
Khinh bỉ Trân Trường Sinh hai câu, Bạch Trạch bắt đâu nghiên cứu tường thịt xung quanh.
Dù đã ăn hầu hết các loại mỹ thực trong thiên hạ, nhưng thịt Côn Bằng thì nó thật sự chưa ăn bao giờ.
Tới nơi này một chuyến, nếu không lấy một ngàn tám trăm cân trở về, vậy thật sự là đi uổng công một chuyến.
Nghĩ đến đây, Bạch Trạch lập tức cắn vào tường thịt.
Nhưng hàm răng sắc bén chẳng khác nào thần binh lợi khí của Bạch Trạch, dù cắn thế nào cũng không xuyên được bức tường thịt nhìn có vẻ mềm mại kia.
"Đừng uổng phí sức lực nữa, Côn Bằng sống ở trong biển sâu vạn trượng, nhục thể của nó đã cường hãấn đến một loại tình trạng cực kỳ biến thái."
"Nếu dễ dàng bị ngươi cắn đứt mất một miếng như vậy, Côn Bằng đã sớm chết không biết bao nhiêu lần."
Nghe vậy, Bạch Trạch càng dùng sức cắn tường thịt, vừa cắn vừa nói: "Ta mặc kệ, ta chính là muốn ăn thịt Côn Bằng."
"Không ăn được thịt Côn Bằng, ta chết cũng không cam lòng."
"Muốn ăn thịt Côn Bằng, đó cũng không phải là ăn ở chỗ này!"
"Nơi này là bộ phận tiêu hóa của Côn Băng, tất cả chất thải đều tập trung ở đây, ngươi không ngại bẩn sao?"
Vừa nghe thấy vậy, miệng Bạch Trạch đang cắn chặt tường thịt không buông lập tức dừng lại.
“Trời ạ, sao ngươi không nói sớm."
"Nếu ta nói sớm, thì sao ngươi có thể cắn vào thịt của bể phốt này."
"Ngươi dám hại ta, ta liêu mạng với ngươi.
Chỉ thấy Bạch Trạch "đột nhiên giận dữ”, sau đó đá một cước vào bụng Trân Phong!
Thao tác kỳ quái như vậy, trực tiếp khiến cho Trân Trường Sinh đứng ở một bên ngây người. "Không phải ngươi muốn liều mạng với ta sao?"
"Đánh hắn làm gì."
"Hừ!”
"Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi có chủ ý gì, ngươi chính là muốn cố ý đánh ta một trận."
"Ngươi câm cần câu ở trong tay, ta nhất định không phải đối thủ của ngươi.
"Không đánh được ngươi, ta còn không đánh được mấy người bọn họ sao?”
Lời nói kinh thế hãi tục như thế làm cho Trân Trường Sinh trâm mặc một hơi thở.
Thật lâu sau, Trân Trường Sinh im lặng nói: "Ngươi trở nên thông minh như vậy từ khi nào?” Ha hatl"
"Bổn đại gia vẫn luôn rất thông minh, chỉ là ngươi mắt chó coi thường người khác mà thôi.
Nói xong, Bạch Trạch lại nhảy dựng lên cho mấy người một cước.
Trúng đòn nghiêm trọng của Bạch Trạch, nước biển chậm rãi chảy ra trong bụng bốn người trực tiếp phun ra.
'Khụ khụ khụt”
Bụng đau đớn cùng với ho khan kịch liệt, làm cho Thôi Lăng Sương chậm rãi mở mắt.
Mới vừa mở mắt, Thôi Lăng Sương đã nhìn thấy Trân Trường Sinh đang ở trạng thái " chổng ngược.
"BịchU” Không đợi mấy người kịp phản ứng, Trân Trường Sinh thu cân câu lại, bốn người trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Cũng may mặt đất ở đây đều là máu thịt tạo thành, bốn người cũng không bị ngã quá nặng.
Trường Sinh huynh, đây là đâu?”
Trân Phong lắc lắc đầu, hỏi Trần Trường Sinh một câu.
"Trong bụng của Côn Bằng."
"Chúng ta chưa chết?"
“Tạm thời chưa.”
Nói qua loa hai câu, Trân Phong lập tức ngồi xuống điều tức.
Bởi vì hiện tại ngũ tạng hắn lệch vị trí, hiển nhiên là trúng phải trọng kích.
"Lão sư, ngũ tạng của ta sao lại lệch vị trí.
"Bị sóng biển vỗ không thể có triệu chứng như vậy chứt"
Quan Bình ôm bụng thống khổ hỏi Bạch Băng Dương.
Đối mặt với câu hỏi của Quan Bình, Bạch Bằng Dương nhìn thoáng qua dấu chân chó trên quân áo mình, lại nhìn thoáng qua Ngân Nguyệt Lang cùng với Trần Trường Sinh đang nhìn chung quanh.
Sau đó mở miệng nói: "Lần này sóng biển quá mức mãnh liệt, bị chút nội thương là rất bình thường."
"Ngươi nhanh điều tức đi."
"Được"
Quan Bình và Trân Phong ngồi xuống điều tức, quan sát xong bốn phía, Thôi Lăng Sương mở miệng nói: "Ngươi biết làm sao đi ra ngoài không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận