Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1187: xát muối

Chương 1187: xát muốiChương 1187: xát muối
Chương 1187: xát muối
"Điều đáng tiếc duy nhất là Hoài Ngọc không thể tiếp tục đi cùng với tiên sinh, con đường trường sinh dài đằng đãng này, tiên sinh nhất định phải tự bảo trọng bản thân."
"Hai người chúng ta chẳng qua chỉ là người đã chết, tiên sinh không cần để chúng ta ở trong lòng."
"Không còn chúng ta trói buộc, tiên sinh ngươi mới có thể trở về làm thiên hạ đệ nhất tiêu dao."
Đọc xong, Trân Trường Sinh cất bức thư đi, nhìn Công Tôn Hoài Ngọc năm trên đất nói.
"Nha đầu ngươi, muốn đi cũng không tự mình tới chào hỏi ta."
"Làm hại ta phải lặn lội đường xa đến đây."
"Nhưng cũng đúng, ngươi cho tới bây giờ đều là tự tiện chủ trương như vậy."
"Nhưng nếu không phải như vậy, ngươi lại thế nào tìm được một lang quân như ý như thư sinh chứ?"
Nói xong, Trân Trường Sinh nhìn về phía Nạp Lan Tính Đức ở bên cạnh.
Kỳ quái là, trong tay Nạp Lan Tính Đức trống trơn, cũng không có lưu lại thứ gì.
Thấy thế, Trân Trường Sinh không nói gì, chỉ chậm rãi ngồi xuống.
Nhìn thư sinh trên mặt đất, Trần Trường Sinh cứ như vậy ngơ ngác ngồi tại chỗ, mà lân ngồi xuống này, chính là suốt một ngàn năm.
“Thư sinh! Thư sinh
Thanh âm của Bạch Trạch vang lên trong hư không.
Một con chó trắng lớn mạnh mẽ xé rách hư không vọt tới.
Lúc này hai móng nó máu me đầm đìa, tựa hồ là đào đường rất xa chạy tới.
Nhìn thi thể lạnh lẽo trên mặt đất, Bạch Trạch khóc đến đứt từng khúc ruột.
Nó không ngừng dùng đầu cọ vào thi thể của Nạp Lan Tính Đức và Công Tôn Hoài Ngọc, tựa hồ không muốn tin tưởng thư sinh và nha đầu trước kia cứ như vậy chết đi.
Năm đó Trần Trường Sinh đưa mình đến thế giới này, bởi vì căn cơ bị hao tổn, cho nên mình vẫn ở vào trạng thái suy yếu.
Khi đó Trân Trường Sinh đang đấu pháp cùng với các đại thánh địa, còn phải đề phòng các đại cấm địa.
Cho nên hằng ngày chiếu cố mình đều là Nạp Lan Tính Đức.
Trong thiên hạ này, cũng chỉ có Nạp Lan Tính Đức hắn nguyện ý không ngại phiền chán nói chuyện phiếm cùng với mình, chải lông cho mình.
Nhưng bây giờ, thư sinh giảng đạo lý và chải lông cho mình kia rốt cuộc không về được nữa.
'Xoát!"
Ba thân ảnh cũng giáng xuống trên thiên thạch, người tới lần lượt là Vu Lực, Tử Ngưng và Lý Niệm Sinh.
Lúc này, Bạch Trạch thương tâm quá độ hôn mê bất tỉnh. Thấy thế, Trân Trường Sinh ngồi yên một ngàn năm tiến hành phong tồn Bạch Trạch.
"Ta đã tìm được thi thể của hai người thư sinh, cố nhân rời đi, chung quy là phải tiễn bọn họ một đoạn đường."
"Có lời gì muốn nói thì mau nói đi, nói xong ta sẽ hạ táng cho hai người bọn họ.”
Tử Ngưng ở một bên nghe vậy, cười nói: "Tiên sinh, e là ngài phải bận rộn thêm một chút nữa rồi."
"Nha đầu kia cũng đều đi rồi, ta tự nhiên cũng không thể tụt lại phía sau nàng quá nhiều."
Nghe được lời này, Trân Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Tử Ngưng.
"Nha đầu, ngươi đây không phải là xát muối lên vết thương của ta sao?"
"Hay là ở lại thêm với ta một thời gian nữa đi, các ngươi đều đi cả, ta biết phải làm sao?"
Đối mặt với lời nói của Trần Trường Sinh, Tử Ngưng bất đắc dĩ cười nói: "Tiên sinh, có thể sống đến bây giờ đã là cực hạn của ta. “Tiên sinh cũng đừng quên, ta và sư phụ là người cùng một thời đại.'
"Người của thời đại đó, giờ còn lại mấy người còn sống chứ."
Nghe được lời này, không khí hiện trường trong nháy mắt trở nên ngưng trọng.
Lúc Vu Lực dương danh chưa đây ngàn tuổi, nói một cách khác, Tử Ngưng và Vu Lực chênh lệch không quá ngàn tuổi.
Tử Ngưng sắp đi đến điểm cuối, vậy những người khác còn lại bao xa để đi.
Huống chị, thời gian Lý Niệm Sinh dương danh thậm chí còn sớm hơn Vu Lực.
Đây cũng chính là nói, mấy người ở đây, ngoại trừ Trần Trường Sinh ra, đại đa số đều đã sắp đi tới điểm cuối.
"Đúng vậy!"
"Người của thời đại đó, không còn lại mấy người."
Nhẹ giọng nói một câu, Trân Trường Sinh lấy ra hai vò Bách Hoa Nhưỡng.
"Rượu này là ta ủ từ thuở ban đầu, tổng cộng cũng chỉ có mười vò."
"Lần lượt tiễn biệt cố nhân, hiện tại cũng chỉ còn lại có ba vò."
"Ngươi đã không muốn đi tiếp, ta đây tự nhiên là muốn tiễn ngươi một đoạn đường.'
"Để ngươi và nha đầu cùng uống một vò, các ngươi xuống dưới đó lại sẽ đấu võ mồm, cho ngươi một vò riêng là được."
"Ha ha hai"
"Ta biết ngay tiên sinh thương ta nhất mà."
Nói xong, Tử Ngưng cao hứng mở ra một vò Bách Hoa Nhưỡng, sau đó rót cho tất cả mọi người một chén.
"Các vị, uống xong rượu trong chén, chúng ta vĩnh viễn không gặp lại nữa!"
Đối mặt với lời nói của Tử Ngưng, Niệm Sinh không chút do dự uống cạn sạch rượu trong chén, nhưng mà Trần Trường Sinh và Vu Lực lại do dự.
Nhìn thấy trạng thái của hai người, Tử Ngưng mở miệng nói: "Sư phụ, ngươi là Hoang Thiên Đế kinh tài tuyệt diễm”" "Ngươi có trách nhiệm của riêng ngươi, ngươi không nên dừng lại vì chúng ta.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận