Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1673: phạt

Chương 1673: phạtChương 1673: phạt
Chương 1673: phạt Ngươi nhập môn ta cũng đã trăm năm rồi, những gì nên dạy ta đều đã dạy, ngày sau có thể đạt được thành tựu gì, vậy thì phải xem duyên pháp của bản thân ngươi.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính thức xuất sư”"
Lời vừa dứt, Trân Phong lập tức ngây người.
"Sư phụ, đệ tử..."
"Không cần nói nữal"
Trân Phong vừa mở miệng, Lê Hỏa đã giơ tay ngăn hắn lại. "Tuy ngươi là đồ đệ của ta, nhưng ngươi cũng có cơ duyên của ngươi."
"Cường giả chân chính, bọn họ đều sẽ có được rất nhiều cơ duyên, nếu ngươi cứ ôm tâm lý cự tuyệt mà bước tiếp, vậy ngươi sẽ mãi mãi dậm chân tại chỗ."
Đối mặt với lời nói của Lê Hỏa, Trân Phong lập tức hiểu được ý của ông.
"Sư phụ, đệ tử nào phải loại người đứng núi này trông núi nọ.'
"Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, điểm này đệ tử sẽ không thay đổi."
Nhìn vẻ mặt cố chấp của Trân Phong, Lê Hỏa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi sao vẫn chưa hiểu, cao nhân sau lưng ngươi không phải muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ, đối phương là đang dạy ngươi bản lĩnh, đối phương sẽ là quy nhân trên con đường tương lai của ngươi."
"Chỉ có đi theo đối phương, thành tựu tương lai của ngươi mới càng thêm rực rỡ.'
"Hơn nữa ngươi có biết thế nào mới gọi là quý nhân trên đường đời không?"
Nghe lời răn dạy của Lê Hỏa, Trân Phong lắc đầu nói: "Đệ tử không biết. "Quý nhân đích thực, sẽ không ban tặng cho ngươi rất nhiều cơ duyên to lớn, càng không nắm tay chỉ việc, cưỡng ép đưa ngươi từ một kẻ phế vật trở thành cường giả tuyệt thế." "Những gì họ làm, thường chỉ là khích lệ ngươi, chỉ dẫn ngươi." Trong quá trình này, họ sẽ giúp ngươi mở mang tâm mắt, điều chỉnh cách cục của ngươi, mang đến cho ngươi sự tự tin kiên định vô song..
Gặp được quý nhân như vậy, sao ngươi lại từ chối?"
Nghe xong lời của Lê Hỏa, Trân Phong chắp tay đáp: "Đệ tử hiểu rồi." "Không ai sinh ra đã hiểu biết mọi thứ, chúng ta chỉ có thể không ngừng học hỏi, mới từng bước một leo lên đỉnh cao." "Chưa ra khỏi sư môn, đệ tử có thể hỏi sư tôn mọi việc."
"Nhưng đã ra khỏi sư môn, đệ tử cần phải học hỏi từ muôn vàn sinh linh.
"Người có thể ngôi cùng đàm đạo, hơn hẳn vô số cơ duyên trên thế gian này."
"Học hỏi đồ vật từ trên thân người khác chính là phản bội sư môn, cái suy nghĩ này thật sai lâm”
Nhận được câu trả lời của Trân Phong, Lê Hỏa gật đầu nói: "Ngươi có thể nhanh chóng tỉnh ngộ như vậy, vi sư rất là vui mừng.
"Vì ngươi đã xuất sư, vậy vi sư sẽ tặng ngươi thêm một phân lễ vật xuất sư."
Nói xong, Lê Hỏa lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Trân Phong.
Bên trong này là những đan phương ta tự sáng tạo và thu thập được trong nhiều năm qua, ngoài ra còn có rất nhiêu tâm đắc về luyện đan."
. Trên con đường đan đạo, ngươi coi như đã gom góp được hơn phân nửa tài nguyên để bước vào Kim Đan Sư rồi." "Còn ngươi có thể bước vào Kim Đan Sư hay không, thì phải xem vận mệnh của chính ngươi." "Nhưng cho dù ngươi không thể tiến xa trên con đường đan đạo, thì cũng đừng nên nản chí, bởi vì thanh kiếm trong tay ngươi còn loá mắt hơn”
Nói xong, Lê Hỏa nhét ngọc giản vào tay Trân Phong.
Trân Phong muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Lê Hỏa lại mỉm cười lắc đầu.
"Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng ngươi không cân phải nói.
"Vi sư có thể đi đến ngày hôm nay, khi còn trẻ tuổi tự nhiên cũng từng được danh sư chỉ điểm, quý nhân giúp đỡ."
"Tâm trạng hiện giờ của ngươi vi sư rất rõ ràng, cho nên ngươi không cân phải nói nhiều."
Nhìn vị ân sư vỡ lòng trước mặt, Trân Phong trong lúc nhất thời cũng đỏ cả vành mắt.
Điêu hắn có thể làm, chỉ là cung kính hành một đại lễ.
"Đi thôi, chung kết Đan Vực sắp bắt đầu rồi, để vi sư tiễn ngươi chặng đường cuối cùng."
"Vượt qua bao nhiêu mưa gió mới đến được đây, không ngờ tới cửa ải cuối cùng ngựa già lại vấp ngã trước, lần này xem như bị hắn chê cười một trận lớn rồi!"
Nói xong, Lê Hỏa phất tay phải, trực tiếp mang Trân Phong rời khỏi tiểu thế giới này. ...
Trong thông đạo không gian. Nhìn "bong bóng" mâm mại và ổn định dưới chân, Quan Bình bu môi nói: "Tiên sinh rõ ràng có năng lực xây dựng truyên tống trận ổn định."
"Trước đó lại để chúng ta suýt chút nữa bị hư không loạn lưu thôn phê, ngài thật là xấu xa." Nghe Quan Bình oán trách, Trân Trường Sinh liếc mắt nhìn nàng nói: "Để các ngươi trải qua hư không loạn lưu, chính là để rèn luyện nhục thể của các ngươi." "Cả ngày chỉ biết lười biếng, phạt ngươi đến góc tường ngồi thiên một canh giờ."
"Tiên sinh, ta sai rồi, ta...
Hai canh giờt"
Chưa đợi Quan Bình nói hết lời, Trần Trường Sinh lại tăng thêm thời gian trừng phạt.
Ngươi còn nói nữa ta lại tăng thêm, không sợ thì cứ tiếp tục nói!"
Thấy không có chút đường thương lượng nào, Quan Bình cũng chỉ đành ngoan ngoãn đến góc tường ngôi thiên.
"Xoát!"
Một trận pháp cách âm cỡ nhỏ bao phủ Quan Bình lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận