Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1177: vô cùng vô tận sát ý

Chương 1177: vô cùng vô tận sát ýChương 1177: vô cùng vô tận sát ý
Chương 1177: vô cùng vô tận sát ý
Bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh trước mắt.
Thấy thế, Trân Trường Sinh cười nói: "Các ngươi sao còn chưa động thủ."
"Ta luôn là cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt của các ngươi, bây giờ cơ hội đã đến, các ngươi còn chờ gì nữa?"
"Nếu các ngươi không giết ta, ta sẽ giết các ngươi.
Nghe thế, Mao Ông thản nhiên nói: "Trần Trường Sinh, Chí Thánh ngã xuống quả thật làm cho người ta tiếc hận."
"Nhưng thế giới này dù sao cũng có công sức của ngươi, nếu có thể, hãy bỏ qua chuyện này đi."
Nghe được lời này, Trân Trường Sinh lập tức kinh ngạc nói: "Đúng là sống lâu mới thấy nhiều chuyện, người của cấm địa lại khuyên ta không nên giết người, đây đúng là lân đầu tiên từ khi khai thiên lập địa tới giờ."
"Nhưng đáng tiếc, ta không chấp nhận đề nghị này của ngươi."
"Sát Thần Binh đáp ứng các ngươi đã cho các ngươi, Trần Trường Sinh ta không nợ các ngươi một phân một hào."
"Từ hôm nay trở đi, ai cản đường của ta, ta sẽ giết người đó!"
"Mười sáu cấm địa các ngươi cùng nhau hiện thân, đơn giản chính là muốn để ta từ bỏ mà thôi."
"Không thành vấn đề!"
"Cầm lấy Sát Thần Binh trước mặt các ngươi giết ta đi, chỉ cần Trân Trường Sinh ta chết đi, thiên hạ sẽ lập tức thái bình."
Thanh âm của Trần Trường Sinh quanh quẩn bên tai mọi người, tất cả mọi người đều duy trì trâm mặc.
Nếu như nói tiên dân thượng cổ trở vê sẽ làm cho toàn bộ Kỷ Nguyên bị đảo lộn, vậy Trần Trường Sinh khi phát điên sẽ hủy diệt cả Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên hủy diệt, đây là điều bất luận kẻ nào cũng không muốn nhìn thấy, trong đó cũng bao gồm các đại cấm địa. Thời gian trôi qua từng chút từng chút, tất cả mọi người đều cân nhắc ở trong lòng.
Không biết qua bao lâu, cấm địa Hoang Cổ truyền ra thanh âm đầu tiên nói: "Chí Thánh ngã xuống, là tổn thất lớn nhất của Kỷ Nguyên này."
"Mặc dù đạo bất đồng, nhưng trên dưới cấm địa Hoang Cổ đều vô cùng kính trọng Chí Thánh."
"Nếu ngươi đã muốn báo thù cho Chí Thánh, hôm nay cấm địa Hoang Cổ đã nhường ngươi ba phần."
Vừa dứt lời, một bàn tay khổng lồ lấy đi một cái rương, sau đó rời đi.
Có cấm địa Hoang Cổ đi đầu, mấy nhà còn lại cũng lấy Sát Thần Binh của mình.
Rất nhanh, mười sáu nhà cấm địa biến mất vô tung vô ảnh.
Trân Trường Sinh muốn là máu chảy thành sông, tiên dân thượng cổ muốn chính là địa bàn.
So sánh với nhau, tổn thất mà Trần Trường Sinh gây ra tuy lớn, nhưng hậu quả về sau lại không nhiều.
Dù sao Trần Trường Sinh không cân địa bàn, càng không cần thiên tài địa bảo, sau khi giết sạch người hắn tự nhiên sẽ đi.
Cũng chính bởi vì vậy, các đại cấm địa mới có thể từ bỏ ý nghĩ đánh chết Trân Trường Sinh.
Đợi đến khi người cấm địa đều đi rồi, đám người Vu Lực chậm rãi hạ xuống từ trên không trung.
Nhìn những gương mặt quen thuộc, khóe miệng Trân Trường Sinh hơi giương lên nói: "Có thể gặp lại các ngươi thật tốt, những năm qua các ngươi đã vất vả rồi."
Nghe Trần Trường Sinh nói vậy, Tử Bình đỏ mắt nói: "Cha, ta muốn ở lại!"
Nhìn Tử Bình hai mắt đỏ bừng, Trân Trường Sinh lắc đầu.
"Tử Bình, giữ thù hận trong lòng sẽ không có kết cục tốt, ngươi phải học được cách buông bỏ thù hận."
"Cũng chỉ có buông bỏ cừu hận, ngươi mới có thể sống thật tốt." “Nhưng mà...'
"Không có nhưng nhị gì hết!"
Trân Trường Sinh trực tiếp ngắt lời Tử Bình.
"Chuyện này không có chỗ thương lượng, hơn nữa ta cũng không phải đang thương lượng với ngươi.'
Lúc này, Vu Lực vẫn luôn trâm mặc mở miệng: "Lão sư, chuyện này trách nhiệm thuộc về ta. Lúc trước nếu ta không dẫn Nạp Lan ra ngoài, có lẽ sẽ không phát sinh chuyện như vậy."
Nhìn Vu Lực có chút tự trách, Trân Trường Sinh cười vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Chuyện này không trách ngươi, thư sinh và Hoài Ngọc đều không phải tiểu hài tử, không có đạo lý để ngươi mỗi ngày đi theo bọn họ."
"Xảy ra chuyện như vậy, vậy chỉ có thể nói rằng đó là số mệnh của họ."
"Nếu chiến tranh đã kết thúc, vậy các ngươi hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi."
"Kiếm Phi đã bị ta trục xuất ra khỏi Kỷ Nguyên này, qua thời gian lâu như vậy, hắn hẳn là đã tìm được một chỗ an thân."
"Sau khi các ngươi rời đi, liên hệ với hắn là được."
"Đúng rồi, danh sách những người tham gia chiến tuyến trước đây đưa cho ta, ta có việc cân dùng."
Nghe được yêu cầu này, Tiểu Tiên Ông ở một bên yên lặng đưa ra một ngọc giản.
Thành công lấy được thứ mình muốn, Trân Trường Sinh phất phất tay nói với mọi người.
"Tất cả mọi người đều là người quen, ôn chuyện để sau hãy nói."
"Hôm nay tâm trạng của ta không tốt, sẽ không chơi trờ lâu ngày gặp lại nhau cùng với các ngươi.'
Đối mặt với sự 'đuổi khéo" của Trần Trường Sinh, mọi người nhìn Trân Trường Sinh thật sâu, sau đó tất cả đều rời đi.
Đợi đến khi mọi người đi rồi, nụ cười trên mặt Trần Trường Sinh dần dần biến mất. Thay vào đó, chỉ có vô cùng vô tận sát ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận