Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1597: Ta không muốn

Chương 1597: Ta không muốnChương 1597: Ta không muốn
Chương 1597: Ta không muốn
Tại đại điện. Sư phụ, người không sao chứt” Thôi Lăng Sương vội vã chạy tới, Quảng Hàn tiên tử đang ngồi ở trên vương tọa thủy tinh lẳng lặng đả tọa. Ngươi tới nơi này làm gì? Quảng Hàn tiên tử nhàn nhạt hỏi một câu. Thấy thế, Thôi Lăng Sương ấp úng nói: "Trân Trường Sinh người này giảo hoạt vô cùng, ta lo lắng cho sư tôn, cho nên đến xem. Lời này vừa nói ra, Quảng Hàn tiên tử đang tĩnh tọa đột nhiên mở to mắt.
Những lời Trần Trường Sinh nói tong Thiên Điện, tự nhiên không thoát khỏi lỗ tai của nàng.
Nhưng nàng không ngờ đồ đệ này của mình lại ngu xuẩn như vậy, người khác nói cái gì thì tin cái đó.
"Xoát!"
Thần lực cường đại khống chế Thôi Lăng Sương, tấm ván vàng kim hiện ra giữa không trung. "Chát chát chát!"
"Nghe lời một chiều, phạt ngươi năm mươi ván!" Thôi Lăng Sương vô tội cứ như vậy bị đánh năm mươi ván, vừa vặn lúc này Trân Phong và Quan Bình cũng đi tới đại điện.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Trân Phong cũng bị đánh năm mươi ván.
Nhưng khi đến phiên Quan Bình, Quảng Hàn tiên tử rõ ràng có chút chân chờ.
Thế nhưng sau khi phát giác được khí tức quấn quanh trên người Quan Bình biến mất, Quảng Hàn tiên tử yên tâm to gan thưởng cho nàng một trăm ván....
Nửa canh giờ sau.
Ha ha ha” Nhìn hai người đi cà nhắc, Trân Trường Sinh cười ngặt nghẽo. "Không có đầu óc, lân này bị đánh đòn rồi chứ."
Lòng hại người khác thì không nên có, lòng phòng bị người khác thì không thể không có, làm việc không để tâm, đây chính là kết cục."
Cảm nhận cơn đau rát ở mông, khóe miệng Thôi Lăng Sương co giật nói: "Trân Trường Sinh, ngươi giỏi lắm, ngươi cứ chờ đấy”
"Không thành vấn đề, lúc nào cũng hoan nghênh ngươi trả thù.
Nhìn Trân Trường Sinh đang đấu võ mồm với đường tỷ, vẻ mặt Trân Phong có chút mất tự nhiên nói: “Trường Sinh huynh, vì sao chúng ta đều bị đánh như vậy, chỉ có ngươi là không có." "Muốn biết chân tướng sao!"
"Đi vào chịu năm mươi ván nữa, Quảng Hàn tiên tử hẳn là sẽ nói cho các ngươi biết."
Nghe lời "đề nghị" của Trân Trường Sinh, khóe miệng Trân Phong giật giật một chút, cũng không có trả lời.
Bởi vì ván của Quảng Hàn tiên tử thật sự là quá đau.
Sao đan phương này nhìn lạ như vậy?”
Tav trái Ouan Bình đã sưng thành móng heo không hề để ý, ngược lại câm đan phương Quảng Hàn tiên tử ban thưởng cẩn thận quan sát.
Thấy thế, Trân Trường Sinh nhận lấy nhìn lướt qua nói: "Đây là đan phương Kim Đan, ngươi không đủ nội tình, cho nên tạm thời không lĩnh hội được. "Nhưng bây giờ tham khảo trước một chút, đối với ngươi có vấn là có chỗ tốt."
"Nói đi, ngươi cũng không oán trách một chút sao?"
"Tay trái của ngươi sắp sưng thành móng heo rồi."
Nghe vậy, Quan Bình bình tính nhét đan phương vào trong ngực nói: "Nếu đánh lòng bàn tay một lần liên cho một phần đan phương, vậy ta ngày nào cũng đến."
"Chỉ cần có đan phương mới, đánh lòng bàn tay thì đánh lòng bàn tay thôi, có gì to tát đâu. Nghe nói như thế, Trân Trường Sinh bất đắc dĩ cười cười, sau đó lấy ra một bình dược thủy đặc chế đưa cho Quan Bình. "Lúc Quảng Hàn đánh ngươi, dùng một chút thủ đoạn đặc thù.
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngươi phỏng chừng phải đau mười ngày, chẳng qua bôi thuốc của ta lên, không đến nửa chén trà nhỏ là có thể khỏi."
Nói xong, Trân Trường Sinh mang theo ba người đi ra ngoài. Quan Bình vừa bôi thuốc vừa nói: Loại chuyện chữa bệnh này tại sao lại tìm chúng ta?
"Đan Vực có nhiều Tiên Đan Sư như vậy, tùy tiện chọn một người cũng lợi hại hơn chúng ta, tìm chúng ta có phải hơi dư thừa hay không.'
Đối mặt với nghi hoặc của Quan Bình, Trân Trường Sinh chậc lưỡi nói: "Truyên thừa là một việc mà Đan Vực tương đối coi trọng.
Tiên Đan Sư là đại gia đan đạo, bọn họ cũng quả thật có thể giải quyết rất nhiều chuyện."
"Nhưng nếu tất cả mọi chuyện đều để bọn họ làm, thế hệ trẻ tuổi nên trưởng thành như thế nào.
"Lần này người đi khám bệnh, hẳn không chỉ có mấy người chúng ta, những người khác đoán chừng cũng sẽ đi.
"Tuy biết rõ chúng ta không có năng lực trị liệu, nhưng đây cũng là cơ hội tốt để tăng trưởng kiến thức."
"Quảng Hàn tiên tử ban thưởng đan phương cho ngươi, lại cho ngươi cơ hội, đoán chừng là coi trọng ngươi, nếu như ngươi thật sự có thể thông qua trận chung kết, nàng chính là lão sư của ngươi.
Nghe nói như thế, Quan Bình vốn còn rất vui vẻ cúi đầu.
"Ta không muốn bái sư."
Nhìn cảm xúc của Quan Bình, Trân Trường Sinh mở miệng nói: "Nha đầu, bái sư và bái sư là có khác biệt.
"Ngươi bái làm môn hạ của Quảng Hàn tiên tử, tối đa cũng chỉ làm đệ tử thân truyền."
Loại quan hệ này và ngươi bái sư ở Huyền Thiên Môn là không giống nhau, hơn nữa có danh tiếng của Quảng Hàn tiên tử, con đường tương lai của ngươi sẽ bằng phẳng hơn nhiều." "Ta biết, nhưng ta không muốn bái sư."
Quan Bình luôn luôn nhu thuận nghe lời hiếm thấy phản bác ý kiến của Trân Trường Sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận