Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1669: đi hết những con đường chưa từn

Chương 1669: đi hết những con đường chưa từnChương 1669: đi hết những con đường chưa từn
Chương 1669: đi hết những con đường chưa từng đi qua Đột nhiên nhìn thấy "hy vọng" trong tuyệt cảnh, tiểu Quan Bình
theo bản năng đưa tay ra. 'Xoát!
"A-'
Một bóng đen xeẹt qua, tay tiểu Quan Bình bị cào ra một vết máu.
Nhìn kỹ, chỉ thấy một con mèo đen hai đuôi đang gâm gừ nhìn tiểu Quan Bình đầy hung ác.
Tự hồ là sợ con mèo đen hung ác, tiểu Quan Bình e ngại rụt tay vê.
Cùng lúc đó, Bạch Băng Dương” ở phía xa cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tại thực tại.
"Ùm!"
Xoáy nước trên mặt hồ bỗng nhiên biến mất.
Thấy vậy, Bạch Trạch không chút do dự, trực tiếp vạch ra một đường cung ưu nhã nồi nhảy xuống hồ.
Chỉ là khi nhảy xuống, Bạch Trạch vẫn ngoạm chặt lấy lưỡi câu.
Sau khi Bạch Trạch vào nước, mặt hồ nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Không lâu sau, một con chó trắng lớn tha hai bóng người bay lên.
'PhìU
Nhổ ra ngụm nước đen trong miệng, toàn thân Bạch Trạch tỏa ra hào quang thánh khiết. Đáng tiếc là, hào quang trên người nó chỉ có thể bảo vệ nó khỏi sự xâm thực của nước đen, mà không thể giúp Quan Bình và Lư Minh Ngọc khu trừ nước đen trong cơ thể.
Thấy thân thức của hai người bắt đầu dân dần tiêu tán, Bạch Trạch không khỏi phàn nàn: "Thật là một đám nhỏ không may, sao lại hành hạ bản thân như vậy chứ.
"Hết lần này tới lần khác bản đại gia còn không am hiểu xử lý chuyện này, phải làm sao đây!" Không thể cứu hai người ra khỏi mộng cảnh, Bạch Trạch sốt ruột đi tới đi lui.
Lúc này, mặt hô đen ngòm hình thành một cột nước khổng lồ, lao thẳng tới Mệnh Đăng của Trân Trường Sinh.VI P T R U Y E N F U LL - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Thấy cảnh này, Bạch Trạch không khỏi híp mắt lại.
"Hút nhiều nước đen như vậy, đây là muốn dựng nên một mộng cảnh lớn đến mức nào đây! Lẩm bẩm một câu, Bạch Trạch quay đầu nhìn hai người đang hôn mê nói: "Hai người các ngươi gắng gượng thêm một chút nữa, Trân Trường Sinh chắc sắp ra rồi."
Nói xong, Bạch Trạch bắt đầu nghiêm túc hộ pháp cho Trân Trường Sinh.
Hồ nước đen chỉ là thủ đoạn nhốt người do một ít tồn tại để lại, tuy thủ đoạn kỳ lạ, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút, tu sĩ cao giai sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Hiện giờ Trân Trường Sinh hấp thu một lượng lớn nước đen, điều đó nói rõ hắn chuẩn bị triệt để tháo gỡ môt số khúc mắc trong lòng mình.
Bởi vì một số chuyện đã xảy ra, đã lưu lại vết thương không thể xóa nhòa trong lòng Trân Trường Sinh.
Trong trường hợp bình thường, lý trí của Trân Trường Sinh sẽ đè nén những nỗi đau này xuống, đồng thời cũng khiến những khúc mắc này không thể tháo gỡ.
Hiện giờ có nước đen kỳ lạ này, Trân Trường Sinh tự nhiên có thể "sống lại một lần nữa'.
Dù sao cũng chỉ có trong mộng cảnh, Trân Trường Sinh mới có thể đi hết những con đường chưa từng đi qua. ... Trong mộng cảnh của Trần Trường Sinh.
Mặt trời thiêu đốt đã tắt, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập cả Kỷ Nguyên.
Hoang Thiên Đế bách chiến bách thắng lúc này chỉ còn lại nửa người, trường kiếm của Trân Thập Tam gãy làm đôi.
Hai đoạn kiếm gãy lặng lẽ đứng sừng sững trên núi thây.
Lão sư, cứu taU”
Hoang Thiên Đế bị thương nặng đang giãy giụa trong vũng máu, hắn một lần lại một lần hô hoán Trân Trường Sinh cứu hắn.
Chỉ tiếc, lúc này Trân Trường Sịnh cũng bi thương năng. Nhìn cảnh tượng xung quanh, Trần Trường Sinh loạng choạng ngây người.
Tại sao lại thành ra như vậy, tại sao?
Tất cả bằng hữu đều chết thảm trước mặt mình, Trần Trường Sinh nhất thời không thể chấp nhận "hiện thực” tàn khốc này. "Người Đưa Tang, ngươi chỉ là một hạt phù du trong thế gian này, ngươi thật sự cho rằng mình có thể nghịch thiên cải mệnh sao?”
Giọng nói của Dược Lão thu hút sự chú ý của Trân Trường Sinh. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cao thủ của Tứ Phạm Tam Giới đã vây chặt Trân Trường Sinh như nêm cối.
Hoang Thiên Đế bị thương nặng càng bị bốn vị Đại Đế trực tiếp ra tay đánh thành tro bụi.
Đối mặt với tuyệt cảnh như vậy, Trân Trường Sinh nhanh chóng suy nghĩ biện pháp đối phó, nhưng hắn phát hiện ra những gì mình có thể dùng đều đã dùng rồi.
"Trân Trường Sinh, mau chạy đi,
Bạch Trạch chống đỡ công kích của bảy vị Thiên Đế, liều mạng xé mở một con đường cho Trần Trường Sinh.
Tuy nhiên Trân Trường Sinh còn chưa kịp có động tác gì, cân câu trong tay Dược Lão vung lên, trái tim của Bạch Trạch trực tiếp bị câu ra ngoài.
“Phụt!
Máu tươi nóng hổi phun lên mặt Trân Trường Sinh, Bạch Trạch vẫn luôn bầu bạn cùng với Trần Trường Sinh cứ như vậy chết ngay trước mặt hắn.
Mau... đi.
Máu tươi không ngừng trào ra từ miệng, trong giây phút hấp hối, Bạch Trạch vẫn thúc giục Trân Trường Sinh rời đi.
Nhưng không đợi nói hết chữ cuối cùng, Bạch Trạch đã hoàn toàn tắt thở. Sự ra đi của tất cả bằng hữu khiến Trân Trường Sinh rơi vào điên cuồng.
Hắn không tiếc bất cứ giá nào để tăng cường thực lực, chém giết với kẻ địch trước mắt.
Máu tươi, tiếng kêu thảm thiết, đau đớn, tất cả mọi thứ đều phóng đại vô hạn nỗi thống khổ của Trần Trường Sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận