Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1309: thuốc giải độc

Chương 1309: thuốc giải độcChương 1309: thuốc giải độc
Chương 1309: thuốc giải độc
"Mặc dù ta dùng độc phương kích phát sinh cơ của hắn, nhưng lấy tình huống của hắn, nhiều nhất chỉ có thể bảo trì một khắc đồng hồ."
"Cho nên muốn cứu hắn, thời khắc này chính là cơ hội cuối cùng."
"Ta chỉ là một phân thân, thực lực có thể vận dụng không phải rất nhiều, cho nên thao tác kế tiếp cần các ngươi giúp ta.'
Nói xong, Trần Trường Sinh móc ra một cây xương cột sống làm bằng kim loại.
"Cây căn cốt này là ta chuyên môn chế tạo, sẽ không sinh ra bất kỳ phản ứng bài xích nào với huyết nhục của sinh linh.
"Chờ lát nữa khi dược hiệu bắt đầu, làm phiền Hạo Thiên Đại Đế rút ra một chút bản nguyên Chí Tôn Cốt cuối cùng trong thân thể hắn."
"Ở đây chỉ có ngươi có thực lực cao nhất, ngươi làm chuyện này, tốc độ là nhanh nhất ổn nhất."
"Chờ sau khi bản nguyên bị rút ra, Ngọc Hoàn ngươi cần phải cắm cây căn cốt kim loại này vào trong thân thể Miêu Thạch."
"Có sự hỗ trợ của cây căn cốt kim loại này, Miêu Thạch đại khái có thể sống sót."
"Nhưng mà có một điểm ngươi phải nhớ kỹ, ở thời điểm cắm căn cốt, phải tận khả năng kết nối với kinh mạch quanh thân hắn."
"Nếu không, hắn có khả năng ngay cả mở miệng ăn cơm cũng là vấn đề."
Nhìn xương cột sống kim loại trong tay, Ngọc Hoàn mở miệng nói: "Tại sao phải dùng căn cốt như vậy, những thứ khác không được sao?”
"Cốt cách bằng huyết nhục sống, cuối cùng là sẽ sinh ra bài xích."
'Hơn nữa theo thời gian trôi qua, thân thể Miêu Thạch sẽ triệt để dung hợp với huyết nhục của căn cốt khác."
"Thứ của người khác dù tốt đến đâu, cũng không bằng thứ thuộc về bản thân mình."
"Căn cốt máy móc này của ta là được chế tạo đặc biệt, ở thời khắc mấu chốt, có thể rút ra một đoạn trong đó.'
"Giả sử một ngày nào đó, Miêu Thạch thật sự có cơ duyên có thể tái sinh căn cốt, vậy căn cốt máy móc ta cấy vào cho hắn sẽ không phải là trói buộc của hắn."
"Thế nào, ý nghĩ này của ta có phải là vô cùng chu đáo không?” Đối mặt với vẻ mặt cợt nhả của Trân Trường Sinh, Ngọc Hoàn hoàn toàn không để tâm, chỉ im lặng chờ Thảo Mộc Tử phối thuốc.
Ba mươi nhịp thở trôi qua, cổ độc hoàn toàn được giải trừ, thuốc của Thảo Mộc Tử cũng đã được điều chế xong.
Ăn vào dược hoàn, Miêu Thạch khôi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt trần.
"Động thủ!"
Theo Trần Trường Sinh ra lệnh một tiếng, Hạo Thiên dùng thủ đoạn vô thượng bắt đầu rút ra bản nguyên Chí Tôn Cốt trong cơ thể Miêu Thạch.
"Râm rầm râm!"
Theo bản nguyên Chí Tôn Cốt bị rút ra, ngũ tạng Miêu Thạch phát sinh vỡ vụn rất nhỏ. "Đừng để ý, ngũ tạng hủy còn có thể khôi phục, mau chóng rút bản nguyên ra."
Nghe được lời của Trần Trường Sinh, bàn tay có chút đình trệ của Hạo Thiên càng thêm kiên định.
Cùng lúc đó, Hạo Thiên còn cưỡng ép đông kết ngũ tạng của Miêu Thạch, tận lực giảm bớt tổn thương do quá trình rút bản nguyên tạo thành.
'Xoát!
Một giọt chất lỏng màu vàng bị hút ra, phản ứng bài xích trên người Miêu Thạch trong nháy mắt biến mất, nhưng khí tức của hắn cũng đang nhanh chóng biến mất.
"Vù - "H
Không đợi Trân Trường Sinh mở miệng, Ngọc Hoàn trực tiếp lắc mình xuất hiện ở trước mặt Miêu Thạch. Trọng Đồng toàn lực vận chuyển, tất cả mọi thứ của Miêu Thạch đều bị Ngọc Hoàn nhìn thấy rõ ràng.
Kinh mạch, xương cốt, tất cả đều được nối lại cẩn thận từng li từng tí một.
Toàn bộ quá trình, vẻn vẹn chỉ hao tốn nửa khắc đồng hồ.
Sau khi mọi chuyện đều được chuẩn bị xong, trong lỗ nhỏ trên căn cốt kim loại kia chảy ra một lượng lớn Bổ Thiên Cao.
Những Bổ Thiên Cao này chảy dọc theo kinh mạch của Miêu Thạch, giúp hắn chữa lành cơ thể bị tổn thương.
"Xoát!"
Máu thịt tái sinh, da lành lại, thương thế kinh khủng rốt cục biến mất.
"Được rồi, mạng đại khái đã cứu về rồi, còn về sau sẽ đi theo hướng nào thì phải xem tạo hóa của hắn."
"Bất quá đợi Miêu Thạch tỉnh lại, các ngươi vẫn phải an ủi hắn thật tốt.
"Lúc đào Chí Tôn Cốt ra, ta tiện thể phế bỏ tu vi của hắn, sau này hắn chỉ có thể làm một phế nhân."
Nói xong, Trân Trường Sinh chậm rãi đi ra khỏi nhà tranh.
Mà Thảo Mộc Tử thì cẩn thận kiểm tra thân thể Miêu Thạch, đồng thời phối chế phương thuốc giải độc. ...
Ở bên ngoài nhà tranh.
Thấy Khương Bá Ước cùng với Tiểu Mộc Đầu tâm tình sa sút, Trần Trường Sinh cười ha ha đi tới nói: "Không phải chứ, hai người các ngươi sao lại ủ rũ như vậy."
"Người bị thương cũng không phải các ngươi, ta thấy các ngươi còn khó chịu hơn cả Miêu Thạch."
Nghe nói như thế, Khương Bá Ước ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Trần Trường Sinh nói: "Ngươi là tới khoe khoang sao?”
'Khoe khoang với các ngươi có gì thú vị, ta đây là đang chỉ điểm sai lâm cho các ngươi."
"Đừng tùy tiện gặp phải chút chuyện liên bày ra bộ mặt giống như cha mẹ chết kia, người phải học được cười với người ta.'
"Nếu như ngay cả dũng khí cười cũng không có, các ngươi lấy cái gì để đánh bại ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận