Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1611: con đường sống thứ hai

Chương 1611: con đường sống thứ haiChương 1611: con đường sống thứ hai
Chương 1611: con đường sống thứ hai
Nhìn Trân Trường Sinh và những người khác tiến vào Tu Di Huyễn Cảnh, Lư Minh Ngọc thản nhiên nói: "Vương quản gia, sau khi ta chết, đừng chôn cất, đừng cố gắng cứu chữa, chỉ cần giao thi thể của ta cho Trần Trường Sinh là được..
Nghe vậy, quản gia bên cạnh vội vàng nói: "Thiếu gia, lai lịch của người này không rõ ràng, lời hắn nói chưa chắc..."
Lời của quản gia còn chưa nói xong, Lư Minh Ngọc đã giơ tay ngăn lại. Chỉ thấy Lư Minh Ngọc nhìn về phía xa lối vào Tu Di Huyễn Cảnh, thản nhiên nói: "Vương quản gia, ngươi có biết tại sao ta lại tin tưởng Trân Trường Sinh không?”
Nghe vậy, Vương quản gia suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Lão nô không biết."
"Bởi vì hắn quá bình tĩnh!"
"Lần đầu tiên đưa tiên, ta đã cho năm mươi triệu Nguyên Đan.
"Nếu hắn chỉ muốn đến đây để moi tiên của ta, thì cái giá này nhất định sẽ làm hắn hài lòng." "Nhưng hắn đối với 50 triệu Nguyên Đan không có chút hứng thú nào..
"Lần thứ hai, ta lại cho hắn thiên tài địa bảo trị giá 150 triệu Nguyên Đan.
"Nếu hắn chỉ là một Luyện Đan Sư có chút năng lực, thì cái giá này đã đủ để làm hắn thay đổi thái độ.
"Nhưng hắn vẫn không hề lay chuyển."
"Lần thứ ba, ta trực tiếp dốc hết tất cả, đem toàn bộ đồ đạc của ta cho hắn."
"Tính cả đồ đưa hai lần trước, giá trị của nó đã đạt tới một tỷ ba Nguyên Đan.'
“Cái giá này, cho dù là Tiên Đan Sư đến cũng phải nhìn thêm hai lân.
"Kết quả là, hắn vẫn không để những thứ này vào trong lòng. "Một người không để một tỷ ba Nguyên Đan vào mắt, vậy những thứ hắn sở hữu nhất định vượt xa giá trị này.
"Cho nên nếu ta đoán không sai, thân phận thật sự của Trần Trường Sinh, hẳn là vượt qua đại đa số Tiên Đan Sư."
Nghe được kết luận này, quản gia nhíu mày nói: "Chỉ để xác minh thân phận của hắn, thiếu gia đã bỏ ra cái giá lớn như vậy, có phải là hơi quá không?”
"Một chút cũng không nhiều!" Lư Minh Ngọc cười vung tay nói: "Ngàn vàng dễ kiếm, tướng giỏi khó cầu."
"Cho dù là thiên tài địa bảo, hay là Nguyên Đan Nguyên Thạch, chỉ cân nguyện ý bỏ thời gian, cuối cùng cũng có thể từ từ kiếm được."
"Một nhân tài thực sự có bản lĩnh, lại là ngàn vàng khó cầu." "Lê Đan Sư và Quảng Hàn tiên tử liên thủ đấu đan với Trần Trường Sinh, kết quả hai người lại cùng nhau thất bại."
"Chuyện này tuy không nhiều người biết, nhưng không thể giấu được ánh mắt của những người đứng đầu Đan Vực."
"Chỉ cần có chút đầu óc, dùng ngón chân nghĩ cũng biết Trân Trường Sinh không đơn giản." "Nhưng thái độ của Đan Vực đối với chuyện này lại rất tinh tế, bọn họ đã đưa thứ hạng của Trân Trường Sinh xuống 999, nhưng không loại hắn ra ngoài." "Ngươi nói bọn họ rốt cuộc là tiếc tài, hay là sợ chọc giận Trần Trường Sinh?”
Đối mặt với câu hỏi này, quản gia suy nghĩ một chút rồi nói: "Để Trần Trường Sinh tiếp tục tham gia, hẳn là Đan Vực tiếc tài đi."
"Sai!" Lư Minh Ngọc trực tiếp phản bác quan điểm của quản gia. "Đan Tháp tiếc tài, vĩnh viễn chỉ nhằm vào những thiên kiêu đó." "Cách làm như Trần Trường Sinh, rõ ràng là khiêu khích.
"Có lẽ những Tiên Đan Sư bình thường không muốn trêu chọc Trân Trường Sinh, cho nên đối với chuyện này coi như không thấy.
"Nhưng mấy vị ở tâng cao nhất của Đan Tháp thì không dễ nói chuyện như vậy.
"Theo lý mà nói, Trân Trường Sinh dù sao cũng nên bị dạy dỗ một phen, nhưng kết quả là, Đan Tháp vẫn đang giả điếc."
"Ngươi không cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc sao?” Nhìn Lư Minh Ngọc vẻ mặt mỉm cười, quản gia nghi hoặc một chút rồi nói: "Vậy chuyện này có liên quan gì đến bệnh của thiếu gia?
"Đương nhiên là có liên quan đến con đường sống thứ hai." "Lai lịch của Trân Trường Sinh phi phàm, ngay cả Đan Tháp cũng giữ im lặng.
"Hắn nói ta sẽ chết vào ngày thứ hai mươi, vậy ta nhất định sẽ chết vào ngày thứ hai mươi." "Địa phương trên đời có thể cứu ta không nhiêu, ngoài Đan Vực ra thì những địa phương khác càng khó hơn."
"Bây giờ đã xuất hiện con đường sống rẻ hơn, ta tự nhiên phải đánh cược một phen rồi." Nghe vậy, quản gia nhíu mày nói: "Nhưng Trân Trường Sinh muốn đan phương Tiên Đan, chuyện này không xử lý được." Đúng vậy, đan phương Tiên Đan của Lư gia là tuyệt đối không có khả năng đưa cho người khác.
"Đừng nói là mạng của ta, dù là cộng thêm mạng của cha mẹ ta, Lư gia cũng sẽ không làm ra nửa điểm nhượng bộ."
"Chính vì như vậy, mười ba ngày trước ta mới dứt khoát từ chối hắn”
"Làm như vậy không phải vì ta không muốn sống nữa, mà là ta rất rõ ràng, động đến thứ đó, ta sẽ chết nhanh hơn”
"Vốn dĩ tưởng rằng con đường Trần Trường Sinh này là không thông, kết quả ta phát hiện ra Trân Trường Sinh mấy ngày trước đã ra ngoài một chuyến." "Hắn đi dạo hết các thương hội Đan Vực, rõ ràng là đang xem xét thứ gì đó."
"Hơn nữa trong số nhiều thương hội, hắn càng chú ý đến thương hội của Lư gia."
"Muốn câu cạnh Lư gia, vậy chuyện này còn có chỗ xoay chuyển, còn thành hay không, thì phải xem thiên ý rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận