Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1690: Mị nhãn vứt cho mù lòa nhìn

Chương 1690: Mị nhãn vứt cho mù lòa nhìnChương 1690: Mị nhãn vứt cho mù lòa nhìn
Chương 1690: Mị nhãn vứt cho mù lòa nhìn
'Xoetl
Cây lan trắng muốt bị Quan Bình
một đao cắt xuống, cái miệng
nhỏ nhắn đỏ hông hé mở, cây
lan lập tức bị cắn mất một nửa.
Cẩn thận thưởng thức hương vị
của hoa lan, Quan Bình hài lòng
gật đầu, rôi nhét nửa cây lan
còn lại vào trong ngực.
Lư Minh Ngọc: ....
Đó là U Lan Hoa ta bỏ bao công
sức mới tìm được, ngươi cứ thế
ăn sống như vậy sao?
"Chẳng lẽ ngươi không thấy nó rất đẹp sao?"
Dường như nhận ra ánh mắt của Lư Minh Ngọc, Quan Bình dừng động tác trên tay, nói lí nhí.
Lư đại ca, những bông hoa này chẳng lẽ là ngươi trông sao?" "Ờ... hẳn là không phải."
"Ta chỉ là tình cờ phát hiện ra nơi này, tiện thể mời ngươi đến xem.
"Vậy ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau hái đi
"Những loài hoa này ta chỉ mới thấy trong sách, chưa từng thấy hoa thật bao giờ.
"Tuy không phải linh dược thượng hạng gì, nhưng cũng cực kỳ hiếm thấy, nếu dùng để luyện đan, chắc chắn sẽ có công dụng độc đáo.'
"Cũng không biết tên ngốc nào lại trông nhiều như vậy, nhân lúc chủ nhân chưa phát hiện, chúng ta hái nhiều một chút."
Nói xong, Quan Bình lại vung liềm lên.
Còn Lư Minh Ngọc bên cạnh, chỉ biết cười khổ nhìn hành động của Quan Bình.
"Tránh ra, ngươi chắn đường ta rồi."
Đẩy Lư Minh Ngọc đang "ngáng đường: sang một bên, kỳ hoa dị thảo trên đỉnh núi đã bị Quan Bình thu hoạch sạch sẽ. Thấy Lư Minh Ngọc vẫn không đến giúp mình, Quan Bình lấy từ trong ngực ra một đóa hoa đỏ đưa qua.
"Ta biết Lư đại ca xuất thân tốt, nên ngươi không thích loại hành vi này.
"Nhưng chuyện này ngươi phải giữ bí mật cho ta, đóa hoa này coi như là thù lao của ngươi." "Tuy nó không phải thiên tài địa bảo gì, nhưng có tác dụng kỳ diệu trong việc cường kiện gân cốt, ngươi thân thể yếu ớt như vậy, ăn nhiều thứ này có lợi." "Hối lộ ' Lư Minh Ngọc thành công, Quan Bình lại tiếp tục sự nghiệp "thu hoạch” của mình. Nhìn đóa hoa đỏ dính chút bùn đất và còn in dấu răng trên tay, Lư Minh Ngọc vui vẻ cười.
Cất kỹ đóa hoa một cách kín đáo, Lư Minh Ngọc xắn tay áo lên nói: "Bình cô nương, gặp mặt chia đôi, những thứ này ta cũng có phần.
Tại biệt viện Đan Tháp.
Bạch Trạch nằm nhoài ở sân viện đánh giấc, Trân Phong thì lặng lẽ lau chùi thanh kiếm gỉ trong tay.
Lúc này, Quan Bình tay đầy đất chạy vào.
Cảm nhận được động tĩnh, Bạch Trạch khẽ mở mắt nói: "Nha đầu, ngươi chẳng lẽ lại chạy đi trông trọt à?”
Đối mặt với câu hỏi của Bạch Trạch, Quan Bình hưng phấn nói: "Ta đi nhặt bảo bối đó!" "Cũng không biết là tên ngốc nào trồng nhiều kỳ hoa dị thảo ở trên núi như vậy, lần này ta phát tài rồi!"
Vừa nói, Lư Minh Ngọc cũng toàn thân lấm lem bùn đất đi vào.
Nhìn thấy bộ dạng của Lư Minh Ngọc, Bạch Trạch lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
'Phụt!
"Nói đúng lắm, đúng là một tên ngốc." "Bạch đại nhân, đợi lát nữa rồi nói chuyện với ngài, ta phải đi luyện đan đây, gân đây buôn bán tốt lắm."
Nói xong, Quan Bình vẻ mặt hưng phấn chạy về phòng.
Chờ Quan Bình đi rồi, Lư Minh Ngọc tiến lên cung kính hành lễ: "Lâu rồi không gặp, khí sắc của Bạch đại nhân càng ngày càng tốt.
Đối diện với lời hỏi thăm của Lư Minh Ngọc, Bạch Trạch lười biếng nói: "Trước khi bế quan, Trân Trường Sinh đã dặn dò, ngươi tới cứ trực tiếp vào trong." "Đa tạ Bạch đại nhân.”
Lại hành lễ một lần nữa, Lư Minh Ngọc đi thẳng tới phòng Trần Trường Sinh.
Nhưng hắn còn chưa đi xa, tiếng cười của Bạch Trạch đã truyền vào tai.
Ha ha hat”
"Mi nhẫn vứt cho mù lòa nhìn, buồn cười chết ta rồi!"
Lư Minh Ngọc: ........
Tại mật thất.
"Âm ầm!"
Cánh cửa đá nặng nề chậm rãi mở ra, chỉ thấy trong mật thất chất đầy đủ loại giấy tờ.
Đồng thời, Thủy Nguyệt đang dùng kéo cắt thứ gì đó.
Nhìn thấy Lư Minh Ngoc đến. Trần Trường Sinh đang ôm một cái bình ngẩng đầu nói: "Ngươi tới rôi à!"
"Ta còn tưởng ngươi phải hai ngày nữa mới đến chứ."
"Tự tìm chỗ ngồi đi."
Nghe vậy, Lư Minh Ngọc nhìn mật thất chất đầy giấy tờ, nhỏ giọng nói: "Đa tạ lão sư, đệ tử vẫn là đứng vậy."
"Muốn đứng thì cứ đứng, lần này tới tìm ta có chuyện gì?”
Đối mặt với câu hỏi của Trần Trường Sinh, Lư Minh Ngọc khẽ liếc nhìn Thủy Nguyệt, không lập tức trả lời.
Thấy vậy, Thủy Nguyệt cũng rất biết ý nói: "Tiên sinh. ta đi pha trà cho hai người.'
Chờ Thủy Nguyệt rời đi, Lư Minh Ngọc mới mở miệng nói: "Lão sư, đệ tử có chút nghi hoặc trong lòng, khẩn cầu lão sư giải đáp cho.
Nghe vậy, Trân Trường Sinh đang nghịch bình ngẩng đầu nhìn Lư Minh Ngọc.
"Là chuyện của Quan Bình à?" "Vâng
"Chuyện đơn giản như vậy, sao còn phải chạy tới hỏi ta?"
"Theo đuổi nữ hài trọng yếu ở chân thành, chỉ cần có một tấm lòng chân thành, vậy ngươi đã có năm phần nắm chắc rồi." Đối mặt với phương pháp Trần Trường Sinh đưa ra, Lư Minh Ngọc cười khổ nói: "Lão sư, lòng ta nhật nguyệt có thể soi, nhưng Bình cô nương dường như không hiểu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận