Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1372: gán tội

Chương 1372: gán tộiChương 1372: gán tội
Chương 1372: gán tội
"Ngươi mang thân phận Đế Tử nghênh ngang đến nhà người khác ngồi, cho dù người ta có gan lớn bằng trời cũng không dám giết ngươi.'
"Triệu gia đối với phương diện mặt mũi này xem tương đối nhạt, cho nên bọn họ sẽ không ra tay giống như Khổng gia."
"Nhưng Triệu gia cũng không phải hoàn toàn không có sơ hở, toàn bộ gia tộc bọn họ đều là kẻ coi tiên như mạng.'
"Nếu ngươi lặng lẽ trộm đi một vài thứ của bọn họ, bọn họ hẳn là sẽ ra tay với ngươi.'
"Nhưng có một điều ngươi phải nhớ kỹ, trong quá trình đi trộm, ngươi không thể bại lộ thân phận của mình, cho dù bọn họ đã biết ngươi cũng không thể bại lộ."
"Bởi vì thân phận này của ngươi bày ở ngoài sáng, không có ai dám giết ngươi."
Đối mặt với đề nghị này, Miêu Thạch do dự một chút nói: "Vị trí bảo khố của Triệu gia được trông coi nghiêm mật, muốn lén lẻn vào chỉ sợ không có khả năng."
"Ai bảo ngươi vụng trộm lẻn vào, trực tiếp giết vào là được."
"Tối nay cao tâng của tứ đại gia tộc sẽ gặp mặt, cao thủ Triệu gia cũng sẽ bị rút đi hơn phân nửa."
"Đến lúc đó, ngươi động thủ liên có thể thuận tiện hơn một chút."
"Nhưng mà ta đề nghị ngươi đến lúc đó giết thêm vài người, như vậy mâu thuẫn mới có thể không có cách nào hòa giải.
"Vô duyên vô cớ giết người, có phải có chút quá đáng hay không?"
"Đối với những người khác thì hơi quá, nhưng đối với ngươi mà nói vừa vặn, ngươi hẳn không phải loại người nhân từ nương tay.
Nghe Bàng Thống nói xong, Miêu Thạch trâm mặc một chút nói: "Muốn để mâu thuẫn không có cách nào điều giải, chỉ giết người của bọn họ sợ rằng không đủ."
"Đúng vậy, cho nên bốn người các ngươi cũng phải chết một lần."
"Vê phân có thể chết thật hay không, vậy phải xem mệnh của bốn người các ngươi có đủ cứng hay không?”
"Dù sao thì nếu không đủ hoả hâu, sẽ không có ai ra tay cứu các ngươi.'
Nói xong,Bàng Thống" kết thúc trò chuyện. ...
Tại Tống gia Bình Dục Thiên.
"CạchI"
Một miếng ngọc giản ném tới trước mặt Tống Thế Kiệt.
Nhìn ngọc giản trên bàn, Tống Thế Kiệt thản nhiên nói: "Chỉ dựa vào một ít chứng cứ không rõ ràng mà đã muốn lật đổ Tống gia chúng ta, ngươi có phải quá ngây thơ rồi không?”
"Chứng cứ có phải thật hay không không trọng yếu, trọng yếu là, những chứng cứ này đủ để cho Bình Dục Thiên triển khai điều tra đối với các ngươi.'
"Một khi điều tra bắt đầu, Tống gia các ngươi còn có ngày lành sao?” "Ha ha hal"
"Loại thủ đoạn này hàng năm đều có người sử dụng với Tống gia chúng ta, nhưng Tống gia chúng ta vẫn hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở đây."
"Tứ đại gia tộc đều đã làm những chuyện xấu xa gì, ta so với ngươi còn rõ ràng hơn, Huyền Thai Đế Quân đồng dạng cũng rõ ràng."
"Sở dĩ không thể động đến chúng ta, đó là bởi vì chúng ta thâm căn cố đế."
"Đừng nói là một ít chứng cứ do ngươi bịa đặt này, cho dù ngươi thật sự tìm ra toàn bộ chứng cứ, cũng không làm gì được tứ đại gia tộc.
Nhìn qua thái độ bình tĩnh lại kiêu ngạo của Tống Thế Kiệt, Khương Bá Ước thản nhiên nói: "Chứng cứ phạm tội bình thường đương nhiên không lật đổ được Tống gia, nhưng nếu như thêm một tội danh cấu kết với Người Đưa Tang thì sao?"
Nói xong, Khương Bá Ước một lần nữa ném ra một miếng ngọc giản.
"Người Đưa Tang là đại địch của Tứ Phạm Tam Giới, càng là cấm ky của Tứ Phạm Tam Giới."
"Một khi chứng minh các ngươi cấu kết cùng với Người Đưa Tang, Tứ Phạm Tam Giới sẽ không có ai dám bảo vệ các ngươi, ngay cả tam đại gia tộc khác cũng sẽ quay lưng đối với các ngươi."
"Đến lúc đó, các ngươi còn sống nổi không?”
Nghe nói như thế, Tống Thế Kiệt híp mắt lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tính. "Vẫn là câu nói kia, muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, loại chuyện này cũng không phải ngươi tùy tiện chụp mũ là có thể làm được.
"Xin lỗi, ta thật sự không phải đang chụp mũ.
"Manh mối ở Bình Dục Thiên các ngươi xử lý rất sạch sẽ, nhưng ngoài Bình Dục Thiên thì khó mà nói."
"Tống gia các ngươi là nhà cung ứng pháp bảo hạch tâm lớn nhất Bình Dục Thiên, trong đó hơn chín mươi phần trăm pháp bảo hạch tâm đều đã bán đi.
"Căn cứ theo điều tra của ta, những pháp bảo hạch tâm này lưu chuyển nhiều lần, cuối cùng trở thành một bộ phận của đại quân khôi lỗi." "Nếu ta nói ra chuyện này, các ngươi còn có đường sống sao?"
Nghe được lời này, sắc mặt của Tống Thế Kiệt rốt cục cũng thay đổi.
Chỉ thấy hắn gắt gao nhìn chằm chằm Khương Bá Ước, muốn từ trên mặt của Khương Bá Ước nhìn ra chút gì đó.
Thật lâu sau, Tống Thế Kiệt đột nhiên cười nói: "Muốn lừa ta, ta không mắc lừa ngươi đâu."
"Đừng nói Tống gia chúng ta không cấu kết với Người Đưa Tang, cho dù chúng ta thật sự cấu kết với Người Đưa Tang, vậy loại chuyện này cũng cực kỳ bí mật.
"Ngươi lẻ loi một mình liên điều tra ra được chuyện này, loại chuyện này nói ra cũng không ai tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận