Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1569: Cút về

Chương 1569: Cút vềChương 1569: Cút về
Chương 1569: Cút vê
"Phốc!"
Cắn nát đầu lưỡi, đau đớn kịch liệt khiến Trân Phong giữ vững một tia thanh tỉnh.
Nhưng Trân Phong bây giờ, vô luận sử dụng phương pháp gì, cũng vẫn không có cách nào khống chế thân thể của mình.
Cùng lúc đó, tròng mắt của hắn cũng đang bị một cỗ ngoại lực hút ra ngoài.
Ngay tại thời điểm sơn cùng thủy tận, thanh âm của Trân Trường Sinh truyền tới từ phía sau.
"Trân Phong, ngươi đứng ở chỗ này làm gì?"
Nghe được thanh âm này, Trần Phong lập tức khôi phục quyền khống chế thân thể, nữ tử kinh khủng kia cũng lập tức biến mất.
"Trường Sinh huynh, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
'Không có gì, ngươi bị một ít tàn niệm ảnh hưởng."
"Nói một cách thông tục, chính là 'quỷ dị' trong miệng các ngươi."
"Thủ đoạn của quỷ dị khó có thể nắm bắt, muốn đối phó với chúng nó, ngươi không thể chỉ dựa vào tu VÍ..
Nói xong, Trần Trường Sinh vẽ lên vách tường một đạo phù lục.
"Tốt rồi, nơi này tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề."
"Ngươi mau chóng sửa chữa mặt tường này, nếu không đạo phù triện này trấn không được bao lâu." "Vậy là xong rồi sao?"
Trân Phong theo bản năng hỏi một câu.
Thấy thế, Trân Trường Sinh nhìn vê phía Trân Phong nói: "Con chó ngốc kia tham lam thứ trong tường, nên đã đào hỏng tường của ta."
"Muốn giải quyết vấn đề căn bản, ngươi phải lấy đồ vật trong tường ra.
"Ngoài ra muốn tu bổ bức tường này, vật liệu cân thiết ngươi phải đến ngọn núi cách ba nghìn dặm về phía nam để tìm."
"Nếu như ngươi giúp ta giải quyết phiền toái này, ta sẽ nói cho ngươi biết cách đối phó với loại quỷ dị này.
Nghe nói như thế, Trân Phong lập tức kinh ngạc nói: “Trên đời này còn có thủ đoạn đối phó quỷ dị sao?"
"Bất kỳ sinh vật nào trên đời này đều không phải là vô địch, trên đời này luôn có cách đối phó với chúng."
"Ngươi biết thì có, không biết thì tự nhiên không có.'
"Đường ta chỉ ra cho ngươi, đi hay không là lựa chọn của ngươi."
"Ngoài ra nhắc nhở ngươi một chút, trước khi có khả năng đối phó với quỷ dị, ngươi tốt nhất không nên tùy tiện đi vào sâu trong đạo quan."
"Bởi vì quỷ dị trong đó càng hung ác hơn.
Nói xong, Trân Trường Sinh xoay người rời đi.
"Chờ một chút!"
Trân Phong còn muốn hỏi thăm một ít chuyện, nhưng bước chân của Trân Trường Sinh lại không dừng lại chút nào.
"Muốn biết vì sao nơi này có nhiêu quỷ dị như vậy, vậy thì đợi ngươi tu bổ xong bức tường này rồi hãy nói."
Dứt lời, Trân Trường Sinh đã biến mất khỏi tâm mắt.
Nhìn phương hướng Trân Trường Sinh rời đi, Trân Phong suy tư một lát, cuối cùng vẫn trở về gian phòng của mình. ...
Sáng sớm, tia nắng đầu tiên chiếu rọi trên mặt đất.
Nghỉ ngơi một buổi tối, Trân Phong trực tiếp bay vê phía nam đạo quan.
Cùng lúc đó, Bạch Trạch nằm dưới tán cây tùng hưởng thụ ánh tím chiếu rọi cũng chậm rãi mở mắt.
Chỉ thấy trong một nhịp hít thở của nó, tia ánh tím sáng sớm kia liên thuận theo mũi của nó tiến vào thân thể.
"Tiểu tử ngốc, nếu như vật liệu dễ vận chuyển như vậy, bổn đại gia còn có thể để ngươi đi sao?"
"Rồi ngươi sẽ khóc nhè cho mà xem.
Đang nói, Bạch Trạch đột nhiên nghiêm mặt nhìn về phía bên kia.
"Cút về!"
Theo một tiếng hét to của Bạch Trạch, một đạo hư ảnh chậm rãi lùi về trong đạo quan.
Thành công quát lui hư ảnh, Bạch Trạch lập tức phàn nàn nói: "Trân Trường Sinh ngươi rốt cuộc có được hay không, có đồ vật chạy ra ngoài kìa.'
Nghe vậy, thanh âm của Trần Trường Sinh từ trong đạo quan truyền ra.
"Số lượng nhiều một chút, có một hai con chạy ra là rất bình thường, ngươi thủ vững bên ngoài là được."
"Lúc còn sống bọn họ không được, chết bọn họ càng không được.
"Nếu như Vương Hạo ở đây, đâu còn phiền toái như vậy."
"Tên kia ở đây sẽ gây ra phiền toái lớn hơn, cho nên hắn vẫn là không nên xuất hiện mới tốt."
"Nếu thực sự không được, thì để bổn đại gia ra tay."
"Đối phó với thứ này, bản đại gia là am hiểu nhất."
"Được, ta biết rồi, thử lại một lần nữa xem." Cuộc trò chuyện kết thúc, Bạch Trạch chôn đầu vào trong móng vuốt, bắt đầu tiếp tục ngủ say. ...
Cách đó ba ngàn dặm.
Phi hành hơn hai canh giờ, Trần Phong rốt cục tới nơi Trân Trường Sinh nói.
Nhìn núi cao nguy nga, Trân Phong lập tức nhíu mày.
Bởi vì hiện tại hắn cũng không biết, tường viện của đạo quan cần tài liệu gì.
Nhưng mà ngay tại thời điểm Trần Phong hết đường xoay xở, hắn đột nhiên phát hiện ra một nơi khai thác nhân tạo.
Thấy thế, Trân Phong lập tức hạ xuống từ không trung.
Nhìn những khối đá đen đã được khai thác một bộ phận, Trân Phong nghi ngờ nói: "Loại đá này hẳn là đá dùng để xây tường viện đạo quan"
"Nhưng nếu là đá bình thường, vậy tại sao phải chạy đến tận ba ngàn dặm bên ngoài để lấy chứ?"
Lẩm bẩm hai câu, Trân Phong vẫn không hiểu được dụng ý trong đó.
Mắt thấy sắc trời đã không còn sớm, Trần Phong dứt khoát không suy nghĩ nữa, trực tiếp dùng nhẫn trữ vật thu lấy những viên đá đen trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận