Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1174: đoán được

Chương 1174: đoán đượcChương 1174: đoán được
Chương 1174: đoán được
Thấy thế, Tiểu Tiên Ông mím môi nói: "Chúng ta thua."
Nghe được lời này, Trần Trường Sinh giống như tượng đất rốt cục mở miệng: "Không phải vấn đề gì lớn, thiên hạ chung quy không có tướng quân thắng mãi."
"Thua rồi chúng ta đánh lại là được."
Nghe vậy, Tiểu Tiên Ông mím môi nói: "Nhưng chúng ta đã thua toàn diện, không còn cơ hội lật ngược tình thế."
"Cũng có thể tiếp nhận, Trần Trường Sinh ta am hiểu nhất chính là đông sơn tái khởi."
"Chỉ cần các ngươi muốn, ta có vô vàn biện pháp có thể để cho các ngươi một lần nữa chinh chiến."
Đối mặt với lời nói của Trần Trường Sinh, ngữ khí của Tiểu Tiên Ông càng thêm trầm thấp.
"Chí Thánh chết rồi."
Nghe được lời này, Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Tiên Ông, ánh mắt bình tĩnh giống như một đầm nước đọng.
"Ngươi vừa mới nói cái gì, ta không có nghe rõ ràng."
"Ta nói Nạp Lan Tính Đức chết rồi, chết cùng với đạo lữ của hắn Công Tôn Hoài Ngọc!
"Trò đùa này không buồn cười chút nào."
"Ta không nói đùa, hắn thật sự đã chết."
"Rắc!"
Vẫn thạch dưới chân Trần Trường Sinh xuất hiện vết rách, vẻ mặt bình thản như nước của hắn cuối cùng cũng có chút dao động.
"Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?”
"Hắn là Chí Thánh, hắn là lão tổ tông của người đọc sách trong thiên hạ.'
"Mưu trí vô song, vũ lực siêu tuyệt, hắn làm sao có thể chết, làm sao có thể chết!"
Nhìn Trân Trường Sinh đã có chút điên cuồng, Tiểu Tiên Ông than nhẹ một tiếng nói: “Chúng ta cũng không nghĩ tới Chí Thánh sẽ chất."
"Sau khi chuyện phát sinh, ta cùng với Hoang Thiên Đế liên thủ điều tra rất lâu, nhưng thủy chung không tìm thấy nguyên nhân cụ thể."
"Sau đó, ngoại trừ chiến tuyến bên phía Hoang Thiên Đế, toàn bộ chiến tuyến đều sụp đổ, chúng ta tự nhiên cũng không còn tinh lực để điều tra chuyện này."
“Qua một đoạn thời gian nữa, bọn người Hoang Thiên Đế sẽ trở vê, đến lúc đó..."
"Đừng nói nữa.”
Trân Trường Sinh vô lực khoát tay áo.
"Cái chết của thư sinh ta không trách các ngươi, chiến tranh mà, luôn có người phải chết."
"Ta chỉ hỏi ngươi một câu, cái chết của thư sinh có liên quan đến ngươi không, gián tiếp hoặc trực tiếp đều tính."
'Không có.'
"Vậy cái chết của thư sinh có liên quan đến ai?" "Kẻ địch, kẻ phản bội, cùng với một số người mà ngay cả ta cũng không tìm được manh mối."
"Vậy ý của ngươi là, thư sinh trực tiếp chết ở trong tay kẻ địch, nhưng nguyên nhân cụ thể sau lưng ngươi chưa có điều tra rõ ràng, đúng không?”
"Đúng vậy."
"Thi thể của thư sinh bọn họ đâu?"
'Không tìm được.'
Nghe được câu trả lời của Tiểu Tiên Ông, Trần Trường Sinh nhếch miệng cười nói: "Được rồi, ta đã hiểu hết toàn bộ, chuyện kế tiếp không cần bất luận kẻ nào các ngươi quan tâm."
"Người hại chết thư sinh, ta sẽ bắt từng người một, sau đó đuổi tận giết tuyệt toàn tộc bọn họ.”
"Nếu ta không tính sai, lân này người ta muốn giết hẳn là hơi nhiều, cho nên đến lúc đó các ngươi tuyệt đối không nên cản ta.
"Ai dám ngăn cản ta, ta sẽ cất người đó vào quan tài.' "Thư sinh đã chết, chân tướng đúng sai ta không muốn hiểu rõ, ngươi hẳn là có thể hiểu rõ tâm tình của ta."
Nghe thế, Tiểu Tiên Ông thản nhiên nói: "Ngươi đã đoán được chân tướng rồi sao?"
"Ta đương nhiên đoán được, nếu như không đoán được chân tướng, ta đã sớm câm pháp bảo đi hưng sư vấn tội."
"Chính vì đoán được chân tướng, cho nên ta dự định giết sạch tất cả mọi người ở Kỷ Nguyên này."
Thanh âm của Trần Trường Sinh rất nhẹ, nhưng sát ý của hắn đúng là nồng đậm trước nay chưa từng có.
Nghe thế, Tiểu Tiên Ông mở miệng nói: "Ngươi làm sao đoán được?"
"Bỏ ra một chút thời gian liền đoán được, dù sao những thế lực được ghi chép trên Thanh Đồng Cổ Điện cũng chỉ có vài cái.'
"Loại trừ từng cái một, ta luôn có thể đoán được."
"Dựa theo ghi chép trên Thanh Đồng Cổ Điện, sau khi chuyện năm đó phát sinh, đại khái có thể chia làm ba phe thế lực."
"Ba thế lực này phân biệt là tiên dân thượng cổ bàn tay khổng lồ cùng với điềm xấu'"
"Vai trò và thân phận của 'điềm xấu' đã được xác định, cho nên không cần đoán."
"Duy nhất không thể xác định, chính là 'bàn tay khổng lồ thần bí kia."
"Qua nhiều năm như vậy, chỉ cần ta rảnh rỗi liền suy đoán thân phận của 'bàn tay khổng lồ, thậm chí còn từng cho rằng, địch nhân của các ngươi chính là 'bàn tay khổng lồ"
"Nhưng nếu kẻ địch của các ngươi là bàn tay khổng lồ, vậy một số chuyện ta gặp phải liên nói không thông, thậm chí là có chút không được tự nhiên."
"Nhưng có một ngày ta phát hiện ra ta sai lâm rồi, cũng chính bởi vì ta sửa chữa sai lâm này, cho nên ta đoán được chân tướng.
Nghe vậy, Tiểu Tiên Ông mở miệng nói: "Sai lâm gì?"
"Ta vô thức coi các ngươi là người tốt, hoặc có thể nói ta vô thức coi chúng ta là người tốt."
"Trong câu chuyện được ghi lại trong Thanh Đồng Cổ Điện, tiên dân thượng cổ là một phương yếu ớt, bị ức hiếp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận