Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1651: dở khóc dở cười

Chương 1651: dở khóc dở cườiChương 1651: dở khóc dở cười
Chương 1651: dở khóc dở cười "Hiện nay Kiếm Thân đã chết, muốn nhìn trộm vài phần phong thái của Kiếm Thần, vậy chỉ có thể tìm ta giao đấu." "Nhưng vấn đề là, lão sư ta đây trước đó không lâu vừa đồ sát một Kỷ Nguyên, bê ngoài chính là một kẻ điên. Những người đó coi như cho bọn hắn mười lá gan, cũng không dám lỗ mãng tới trêu chọc ta. Nếu đã không dám trêu chọc ta, vậy chỉ có thể tới tìm các ngươi.. Nghe vậy, Lư Minh Ngọc lập tức khóc không ra nước mắt: "Lão sư, ta thật sự không biết kiếm thuật!"
"Ta biết, kiếm thuật đó là sự tình của Trân Phong. Nhưng vấn đề là, ngươi là đồ đệ thân truyền của ta! Ngươi nói ngươi tay trói gà không chặt, người khác sẽ tin sao? Ngoài ra ta khuyên ngươi ngàn vạn lân đừng đánh danh hiệu của đại sư huynh và nhị sư huynh ngươi đi lăn lộn. Bởi vì đại sư huynh và nhị sư huynh ngươi đều là loại người một lời không hợp liên động thủ, tuy rằng nhị sư huynh ngươi đã chết, nhưng kẻ thù của hắn vẫn còn rất nhiều. Còn đại sư huynh của ngươi thì càng thêm lợi hại, cừu nhân của hắn đang tăng trưởng với một loại tốc độ ổn định. Cho nên nếu ngươi muốn sống yên ổn vài năm, ta khuyên ngươi tốt nhất nên quản chặt cái miệng của mình."
Lời của Trần Trường Sinh trực tiếp khiến cho Lư Minh Ngọc dở khóc dở cười.
"Lão sư, địch nhân của hai vị sư huynh ta rốt cuộc là cấp bậc gì? Hay là ngài nói cho ta biết trước, ta cũng có chút chuẩn bị."
Đối mặt với câu hỏi này, Trần Trường Sinh nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Địch nhân của hai vị sư huynh ngươi thành phần có chút phức tạp, ngươi đợi ta ngẫm lại một chút... Có rồi. ta nói môt sư tình tương đối trực quan, ngươi liền có thể hiểu được. Lúc trước Kỷ Nguyên của chúng ta muốn trao đổi vật tư chiến lược với Kỷ Nguyên các ngươi, nhưng Kỷ Nguyên các ngươi không quá bằng lòng. Vì thế, đại sư huynh ngươi và vài vị cường giả đã tới đây một chuyến. Tuy rằng không trực tiếp động thủ, nhưng song phương đêu náo loạn không vui vẻ lắm, cuối cùng là Chí Thánh ra mặt điều đình, mới bình ổn được trận sóng gió này. Lúc đó, Đan Kỷ Nguyên mặc dù đã đưa vào hệ thống Khổ Hải, nhưng đại đa số người thủy chung vẫn chưa nắm được hạch tâm. Cho nên, Chí Thánh đề nghi dùng Hê thống Khổ Hải đổi lấy đan dược. Chuyện này sử sách nhà họ Lư các ngươi hẳn là có ghi chép lại."
Nghe vậy, Lư Minh Ngọc gật đầu nói: "Đoạn ghi chép này ta đã xem qua, sử sách ghi lại, Hoang Thiên Đế đã từng trò chuyện một phen cùng với Ngũ Tính Thất Giới. Nhưng mà giao thiệp cùng với Lư gia chúng ta, hình như không phải đại sư huynh, mà là một vị cường giả Yêu tộc. Theo bí sử Lư gia ghi chép lại, vị cường giả Yêu tộc này quyên pháp vô song, một thân thân thông càng là không chỗ nào chê được. Đặc biệt là chiếc bảo kính của nàng ta, ở phía dưới quang mang chiếu rọi, vạn pháp đều phá. Ba vị Thiên Đế lão tổ Lư gia chúng ta ra tay, đại chiến với nàng ta ba ngày, cuối cùng bất phân thắng bại. Bởi vì nữ cường giả Yêu tộc kia đang lúc tráng niên, khí huyết cường thịnh, tiếp tục đánh tiếp là bất lợi đối với ba vị lão tổ Lư gia chúng ta. Cuối cùng Lư gia chúng ta nhường ra hai viên tiên đan, đổi lấy nửa bộ quyền pháp của vị cường giả Yêu tộc kia." Nói xong, Lư Minh Ngọc lộ vẻ mặt im lặng nhìn Trân Trường Sinh.
"Sư phụ, vị cường giả Yêu tộc này sẽ không cũng có quan hệ với ngài chứ?”
"Có chút quan hê. nhưng guan hệ không lớn. Nàng ta tên là Hóa Phượng, là công chúa của Khổng Tước nhất tộc, thân thông nàng ta sử dụng gọi là Ngũ Sắc Thân Quang. Còn chiếc bảo kính kia của nàng ta, là lão sư của nàng ta truyên cho nàng ta. Năm đó là ta dẫn nàng ta đi bái sư, nói chính xác, lão sư của nàng ta còn là người quen biết cũ của ta."
"Vậy quyên pháp của nàng ta cũng là lão sư của nàng ta dạy?" "Cái này thì không, quyền pháp của nàng ta là ta dạy."
Lư Minh Ngọc: .....
Nghe vậy, Lư Minh Ngọc triệt để không biết phải nói gì. Sư phụ, theo như ngài nói, địch nhân của đại sư huynh và nhị sư huynh, khởi điểm đều là cấp bậc Ngũ Tính Thất Giới?"
Đúng vậy, cho nên lúc ra ngoài lich luyện, ngươi ngàn vạn lân đừng tùy tiện tiết lộ sư môn. Bởi vì ta cũng không rõ ràng đại sư huynh và nhị sư huynh ngươi, cùng với những người ta từng dạy qua, ở bên ngoài gây ra chuyện lớn cỡ nào. Có khi ngươi sẽ vô tình gặp phải một cường giả từng bị họ đánh đập cũng nên. Vì tính mạng nhỏ của ngươi, ngươi ngàn vạn lần phải quản chặt cái miệng."
Nghe xong, Lư Minh Ngọc thở dài nói: "Hiểu rồi, vê sau ở trước mặt người khác ta sẽ gọi ngài là tiên sinh, không có người ngoài ở đây ta sẽ gọi ngài là lão sư'." "Không thành vấn đề, cách xưng hô này nghe cũng thuận tai. "Đúng rồi lão sư, Tháp Chủ đã giao thủ cùng với ngài, hiện tại hắn hẳn là đang điều tra thân phận của ngài. Chuyện này có phiên phức gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận