Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1188: chuyện bát quái

Chương 1188: chuyện bát quáiChương 1188: chuyện bát quái
Chương 1188: chuyện bát quái
"Nếu như bởi vì chúng ta mà để cho ngươi dừng lại, vậy chúng ta sẽ chết không nhắm mắt."
Nghe vậy, Vu Lực than nhẹ một tiếng, nói: "Hiện tại ta rốt cuộc hiểu được cảm thụ của tiên sinh, thì ra gánh vác hy vọng sống sót của người khác gian nan như vậy."
"Nhưng mà nếu đây là yêu cầu của ngươi, ta đáp ứng ngươi là được.
Nói xong, Vu Lực ngửa đầu uống cạn sạch rượu trong chén.
Thấy thế, Tử Ngưng lại cười tủm tỉm nhìn về phía Trần Trường Sinh.
"Tiên sinh, không phải là ngươi cũng muốn ta khuyên ngươi chứ?"
"Không nói vì chúng ta, cho dù là vì Lý cô nương, ngươi cũng phải sống thật tốt."
Đối với lời nói của Tử Ngưng, khóe miệng Niệm Sinh hơi giương lên một chút.
"Chỉ là tiểu nha đầu ngươi còn muốn dạy ta làm việc, còn sớm lắm." "Hiện tại ta không muốn chết chút nào, ta còn muốn sống thêm một hai chục vạn năm nữa."
Nói xong, Trân Trường Sinh cũng uống hết Bách Hoa Nhưỡng trong chén.
Đặt chén xuống, Trân Trường Sinh đứng dậy đi vê phía Vu Lực.
"A Lực, con đường của ngươi còn dài, tương lai cũng sẽ còn rất nhiêu chuyện cần ngươi đi làm."
"Gần đây ta phải xử lý một số chuyện, có thể ở trong một khoảng thời gian rất dài cũng không thể cung cấp sự trợ giúp cho ngươi.
"Ngươi phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.
"Lão sư yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi mất mặt."
"Không!" Trân Trường Sinh lắc đầu nói: "Chuyện ngươi phải làm, không phải là vì ta, mà là vì chính ngươi.
"Ngươi là Hoang Thiên Đế, Hoang Thiên Đế khiến tất cả mọi người đều run rẩy, trọng trách trên vai ngươi còn nặng hơn tất cả mọi người."
'Sớm muộn cũng có một ngày, những chuyện lớn hơn sẽ tìm đến ngươi, đến lúc đó ta hy vọng ngươi sẽ không cô phụ danh hiệu "Hoang Thiên Đế" này."
"Bởi vì ngươi là Hoang Thiên Đế" lòng mang thương sinh."
Nghe xong, Vu Lực gật đầu.
"Lão sư, ta hiểu rồi, ngươi cũng hãy bảo trọng.'
Nói xong, Vu Lực cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Nhìn bóng lưng Vu Lực, Trần Trường Sinh từ trên người hắn cảm nhận được một loại cô độc cực hạn.
Tên tiểu tử đi ra từ Thập Vạn Đại Sơn năm đó, cuối cùng cũng bước lên một con đường cô độc.
Từ biệt Vu Lực, Niệm Sinh ở bên cạnh mở miệng nói: "Trường Sinh đại ca, ta cũng phải đi rồi."
"Ta biết, ngươi đi đi."
"Nếu như mệt mỏi, vậy thì hãy quay đầu lại nhìn, ta vẫn luôn ở phía sau ngươi."
Vừa dứt lời, Niệm Sinh mang theo Bạch Trạch đang hôn mê rời khỏi nơi đây.
Sau khi hai người rời đi, Tử Ngưng cười nói: "Hóa ra con đường trường sinh gian nan đến vậy, chỉ nhìn các ngươi đi thôi ta đã không chịu nổi, huống chỉ là tự mình đi."
"Có lẽ cũng chỉ có người như Lý cô nương mới xứng với tiên sinh ngươi.'
Nghe vậy, Trân Trường Sinh liếc mắt nhìn Tử Ngưng, nói: "Ngươi từ lúc nào thích chuyện bát quái như vậy, đây cũng không phải là tính cách của ngươi."
"Sắp được giải thoát rồi, ta đây tự nhiên là vô cùng vui vẻ."
"Người một khi vui vẻ, tất nhiên sẽ thích chuyện bát quái.'
Trân Trường Sinh bĩu môi, không để ý đến Tử Ngưng, trực tiếp đánh ra một đạo pháp quyết, trực tiếp đóng băng thi thể của hai người.
Thấy một màn như vậy, Tử Ngưng nhướng mày mở miệng nói: "Tiên sinh, ngươi phát hiện ra điều gì sao?" "Đúng vậy.
"Trước khi các ngươi đến, ta đã kiểm tra thi thể Hoài Ngọc và thư sinh một chút."
"Tuy hai người bọn họ bị thương, nhưng cũng không phải vết thương trí mạng gì, nói chính xác hơn là hai người bọn họ chết do tự sát."
"Có thể khiến thư sinh và Hoài Ngọc cùng chết do tự sát, chuyện phía sau chắc chắn không đơn giản."
"Hơn nữa thư sinh người này ngươi hẳn phải biết, nói là tính toán không bỏ sót một chút cũng không quá đáng.'
"Nhưng sau khi hắn chết, một chút tin tức cũng không để lại cho ta, chuyện này rất không bình thường."
"Xuất hiện loại tình huống này, chỉ có hai loại khả năng."
"Thứ nhất, đồ thư sinh để lại cho ta bị hắn giấu đi rồi."
"Thứ hai, có người sau khi thư sinh chết, lấy đi thứ hắn để lại cho ta."
"Cho dù là khả năng nào, cũng đều chứng minh cái chết của vợ chồng thư sinh không đơn giản, trước khi chưa tìm được chân tướng, tự nhiên không thể hạ táng bọn họ."
Nói xong, Trân Trường Sinh nhìn vê phía Tử Ngưng.
"Ngươi là thống lĩnh quân đoàn Mị ảnh."
"Có thể nói quân đoàn Mị Ảnh dưới sự phát triển của ngươi là chỗ nào cũng nhúng tay vào, cho nên thư sinh rốt cuộc là chết như thế nào?"
Đối mặt với lời chất vấn của Trần Trường Sinh, Tử Ngưng thở dài nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm về cái chết của Nạp Lan và Dã nha đầu, ta chỉ biết là trước khi xảy ra chuyện, Nạp Lan thường xuyên tiếp xúc với người của chiến tuyến khác."
"Trừ cái đó ra, Dã nha đầu cũng cả ngày xuất quỷ nhập thần."
"Thư sinh tiếp xúc với những người nào?”
"Những người ở lại Kỷ Nguyên kia, cũng chính là đám người lâm trận phản chiến lúc chiến tuyến sụp đổ kia." Đạt được câu trả lời này, Trân Trường Sinh nhíu mày một cái nói: 'Cho nên cái chết của thư sinh có liên quan tới bọn họ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận