Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1417: Luôn phải đề phòng

Chương 1417: Luôn phải đề phòngChương 1417: Luôn phải đề phòng
Chương 1417: Luôn phải đề phòng
"Dưới tình huống như vậy, người muốn Đế Quân chết tự nhiên liền nhiều hơn."
"Người Đưa Tang nhìn chằm chằm Thái Minh Thiên không buông, đó là bởi vì hắn muốn từ trong miệng Đế Quân biết được một vài thứ."
"Nói trắng ra một chút, người trong thiên hạ đêu muốn Đế Quân chết, ngoại trừ chúng ta."
Nói xong, Miêu Sơn nhìn chằm chằm Trương Chí, trong nháy mắt hai người đều hiểu được tâm tư của đối phương. ...
Tại Thái Minh Đế Cung.
"Nơi ngươi bế quan cũng quá đơn sơ đi. "Tốt xấu gì ngươi cũng là Thiên Đế, không đến mức phải tiết kiệm như vậy chứ?"
Trân Trường Sinh không ngừng bình phẩm trong mật thất, mà Ngọc Hoàn thì lẳng lặng ngồi ở giữa mật thất.
"Trường Sinh đã thành thân với Tiểu Thanh rồi?"
'Đúng vậy!"
'Người ta hai ngày nay đang động phòng hoa chúc, băng không thì ta làm sao phải chạy đến chỗ ngươi.
Nhận được câu trả lời này, Ngọc Hoàn gật đầu nói: "Bọn họ cũng coi như là người hữu tình cuối cùng thành thân thuộc, ngươi đối với những đứa nhỏ này cũng không tệ."
"Đúng rồi, Thiên Mệnh Chi Độc thật sự không có giải dược sao?” "Không có.'
"Vậy có biện pháp khác có thể giải không?”
"Có, giải trừ Thiên Mệnh là được."
Đối mặt với câu trả lời dứt khoát của Trân Trường Sinh, Ngọc Hoàn cười nói: "Thẳng thắn như: vậy, không sợ ta nói ra chuyện này sao?”
"Ngươi muốn nói thì cứ nói, dù sao Thiên Mệnh Chi Độc chính là vì làm suy yếu thực lực của các ngươi."
"Mặc kệ các ngươi nghĩ như thế nào, chỉ cần các ngươi giải trừ Thiên Mệnh, mục đích của ta liền đạt được.
"Vậy sau khi ta chết, ngươi có thể buông tha cho những người khác không?”
"Không thể, bọn người Miêu Thạch có thể sống sót hay không đều phải xem bản lãnh, những người khác thì càng đừng đề cập."
Nói xong, Trân Trường Sinh xoay người nhìn vê phía Ngọc Hoàn.
"Dù sao ngươi cũng sắp chết rôi, đưa Tịnh Thế Chú cho ta trước đi."
"Nếu như ta không đưa cho ngươi thì sao?
"Vậy ta sẽ giết người, giết sạch tất cả những người ngươi quan tâm."
"Hơn nữa cam đoan bọn họ chết dưới phương pháp thê thảm nhất."
Nghe vậy, Ngọc Hoàn từ trong ngực móc ra một miếng ngọc giản cùng với trang giấy vàng.
"Nghe nói ngươi vẫn luôn tìm thứ này, bây giờ ta tặng nó và Tịnh Thế Chú cho ngươi.'
"Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.
“Chuyện gì?"
"Đối xử tử tế với Trường Sinh, đừng để hắn quá khổ."
"Nhưng hắn là phản đồ."
"Ta biết, nhưng hắn cũng là một đứa trẻ ngoan, chẳng qua hắn chỉ mê mang trong thời gian ngắn ngủi mà thôi."
Nhìn ánh mắt chân thành của Ngọc Hoàn, Trân Trường Sinh suy nghĩ một chút nói: “Được, ta đáp ứng ngươi.'
Thấy Trần Trường Sinh đáp ứng, hai thứ này cũng bay tới trong tay Trân Trường Sinh.
Nhìn thoáng qua trang giấy vàng cùng với ngọc giản trong tay, Trân Trường Sinh tiếp tục mở miệng nói: "Miêu Thạch hẳn là đang lên kế hoạch chết thay cho ngươi, cho nên động tác của ngươi phải nhanh hơn."
"Trước khi chết còn có lời gì muốn nói không?”
Nghe vậy, Ngọc Hoàn suy nghĩ một chút nói: “Con đường tu hành của Miêu Thạch thế nào rồi?"
"Tiến triển coi như thuận lợi, nhưng có một bình cảnh thủy chung không qua được.
"Nhưng chờ ngươi chết rồi, hắn hẳn là có thể vượt qua."
Đối mặt với câu trả lời này, Ngọc Hoàn gật đầu nói: 'Ánh mắt của Đế Sư ta luôn yên tâm, ngươi nói có thể đột phá, vậy nhất định có thể đột phá.
"Chuyện nên làm ta đều đã làm, như thế ta cũng có thể yên tâm rời đi. Nhìn vẻ mặt vui mừng của Ngọc Hoàn, Trân Trường Sinh cười nói: "Nếu đã nhìn thấu như vậy, vậy ngươi có nên nói cho ta biết một số chuyện hay không.
"Dù sao thứ mà đôi mắt này của ngươi nhìn thấy hẳn là sẽ rất nhiều."
"Xin lỗi những chuyện này ta không thể nói cho ngươi biết."
"Vì sao?”
"Luôn phải đê phòng ngươi."
"Hiện tại ngươi đã điên rồi, nếu như nói cho ngươi những chuyện này, ngươi nhất định sẽ không chút do dự giết sạch tất cả mọi người."
"Trong đó cũng rất có thể bao gồm sinh linh Thái Minh Thiên."
"Ta muốn cho bọn người Miêu Sơn sống sót, vậy dĩ nhiên phải để trong tay bọn họ có lá bài tẩy." "Cho nên chỉ cần ngươi giết Miêu Sơn, có một số việc sẽ vĩnh viễn chôn giấu trong dòng sông thời gian.'
Đối mặt với lời nói của Ngọc Hoàn, Trần Trường Sinh chép miệng nói: "Những người các ngươi thật đáng ghét, trước khi chết luôn phải tìm chút chuyện cho ta làm.'
"Nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa, chuyện ta muốn làm, không ai có thể ngăn cản được."
"Ba ngày sau, quân đoàn khôi lỗi sẽ tiếp tục tấn công Thái Minh Thiên, đến lúc đó ngươi tự cân nhắc đi"
Nói xong, Trân Trường Sinh biến mất ở trong mật thất.
Đợi đến khi Trân Trường Sinh biến mất, Ngọc Hoàn nhìn vê hướng đó trâm mặc thật lâu. ...
Trong tiểu viện.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, Tiểu Mộc Đâu cũng đã trải qua một khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi.
Khi hắn chạm đến ngọn đèn trên bàn, giọng nói quen thuộc lại một lân nữa vang lên.
"Ba ngày này trôi qua thoải mái chứ?”
Nhìn vẻ mặt cợt nhả của Trần Trường Sinh, Tiểu Mộc Đầu bình tĩnh nói: "Lúc nào động thủ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận