Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1574: hành lễ

Chương 1574: hành lễChương 1574: hành lễ
Chương 1574: hành lễ
"Đương nhiên, ta cũng biết các ngươi không muốn nói chuyện này, nhưng có thể hơi lộ ra một chút hay không, để ta thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút nhat"
Nhìn dáng vẻ tò mò của Quan Bình, Tiên Nhã nhất thời nhìn thấy bóng dáng của mình trên người nàng.
Nhớ ngày đó mình cũng giống như nàng, điên cuồng suy đoán thân phận của tiên sinh.
"Chuyện của tiên sinh ta không tiện nhiều lời, nhưng vê thân phận của ta, ta có thể nói cho ngươi một chút.
"Trước khi gặp được các ngươi, thân phận của ta là dưới một người trên vạn người.ˆ
"Cho dù là loại đại thế giới như Thanh Sơn thế giới, ta giậm chân một cái, thiên hạ đều phải run rẩy ba phần."
"Chỉ cần ta muốn, phá hư một thế giới cũng chỉ là một ý niệm trong đầu mà thôi."
Nhận được câu trả lời này, Quan Bình quan sát Tiên Nhã từ trên xuống dưới một chút, hoài nghi nói: "Tiên tỷ tỷ, ngươi nói thật hay đùa vậy?"
"Nghe ngươi miêu tả như vậy, ngươi còn lợi hại hơn cả Thiên Đế, dù sao ngươi cũng không thể nào là Thiên Đế được."
Thấy Quan Bình không tin mình, Tiên Nhã lườm nàng một cái rồi nói: "Toàn bộ là giả, ngươi tin hay không thì tùy."
"Mau nhóm lửa đi, sắp đến giờ nấu cơm rồi."
"ồ"
Quan Bình bị răn dạy bíu môi đáp một câu, sau đó ngoan ngoãn đi nhóm lửa.
Nhưng mà thú vị là, khúc gỗ thủy chung không có cách nào đốt lên kia, đã có một ngọn lửa ngoan cường thiêu đốt. ...
Thời gian trôi qua từng chút từng chút, Quan Bình vẫn đang nhóm lửa.
Nhưng bây giờ nàng đã không cần Tiền Nhã trợ giúp liền có thể tự mình đốt củi.
Chỉ tiếc là, dù đã thành công bước đầu, Quan Bình trong lúc nhất thời còn chưa nắm giữ được hỏa hầu. Thế nên nửa tháng qua, bữa ăn mỗi ngày hoặc bị cháy khét, hoặc chưa chín, và tất cả những món ăn khó nuốt đó đương nhiên đều vào bụng của Quan Bình.
Cùng lúc đó, Trân Phong cũng ngồi xếp bằng trước tường viện niệm tụng kinh văn nửa tháng.
Theo kinh văn niệm tụng, trường kiếm khảm ở trong vách tường cũng dần dần buông lỏng.
Sáng sớm một ngày nào đó, thanh trường kiếm loang lổ rỉ sét kia rớt xuống.
"Kengl"
Trường kiếm rơi xuống đất, Trần Phong cũng mở mắt.
Câm lấy trường kiếm quan sát tỉ mỉ, Trần Phong phát hiện kiếm này thân dài, lưỡi mỏng, rõ ràng là một thanh kiếm dành cho nữ nhân.
"Cho ngươi dùng một thanh kiếm của nữ nhân, sẽ không ủy khuất ngươi chứ?"
Thanh âm của Trân Trường Sinh vang lên ở sau lưng, Trân Phong cũng vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Đa tạ Trường Sinh huynh ban thưởng kiếm!"
Nhìn Trân Phong cầm trường kiếm trong tay, Trân Trường Sinh nhếch miệng cười nói: "Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta"
"Dùng một thanh kiếm của nữ nhân, sẽ không ủy khuất ngươi chứ?"
"Trước kia có thể sẽ, nhưng hiện tại thì không.
"Vì sao?”
"Bởi vì Trường Sinh huynh đã nói, kiếm chỉ là một công cụ, nếu như để ý hình thức của kiếm."
"Vậy thì không phải người đang dùng kiếm, mà là kiếm đang dùng người.'
-Ha ha hat”
"Không sai, lời của ta ngươi đều ghi tạc trong lòng." Trân Trường Sinh cười khen Trân Phong một câu.
"Thu dọn lại rồi tu bổ tường đi, chúng ta nên lên đường rồi."
"Đi đâu?"
"Đương nhiên là đi tham gia đại hội đan dược, thời gian hai tháng trôi qua như chớp mắt, nếu không đi ngay sẽ muộn mất."
"Hôm nay ta đích thân xuống bếp làm vài món cho các ngươi ăn.
Nói xong, Trần Trường Sinh vui vẻ đi vê phía phòng bếp.
Nhìn hết thảy mọi thứ chung quanh, Trân Phong trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Bởi vì hắn cảm thấy, mình chỉ mới ở đạo quan này mấy ngày mà thôi.....
Bên ngoài đạo quan.
"Tiên sinh, đồ ăn ngươi làm thật ngon, thật sự muốn mỗi ngày đều ăn đồ ăn ngươi làm."
Quan Bình nịnh nọt tiến lại gân Trân Trường Sinh.
Đối mặt với hành vi như thế, Trân Trường Sinh tức giận nói: Đừng mơ, muốn ăn thì tự làm đi, cả ngày chỉ biết ăn đồ sẵn."
"Ngươi không thể học theo Trần Phong, làm xong việc mới ăn cơm sao. Nghe vậy, Quan Bình cười hắc hắc nói: "Người với người không giống nhau, hắn có sự kiên trì của hắn, ta có tác phong của ta."
"Nếu ta cũng giống như hắn, vậy ta không phải là chính ta."
"Đúng rồi, Tiền tỷ tỷ không đi cùng với chúng ta sao?”
Quan Bình thuận miệng hỏi một câu, Trân Trường Sinh lười nhác nói: "Nàng có chuyện của nàng, cho nên không đi cùng với chúng ta.
"Mặt khác dặn dò các ngươi một chút, lúc ta không ở đạo quan, các ngươi không được đi vào, xảy ra vấn đề thì đừng tìm ta."
"Vì sao, bên trong có nguy hiểm sao?"
"Làm gì có nhiêu tại sao vậy, ngươi nhiều lời quá." "Chỉ hỏi một chút thôi, nhỏ mọn như vậy làm gì.
“Quan tâm chuyện này, còn không bằng quan tâm túi trữ vật của ngươi một chút, con chó ngốc đang trộm đan dược của ngươi ăn."
"Đan dược kia là của ta - "
Phát hiện Ngân Nguyệt Lang trộm đi đan dược của mình, Quan Bình tức giận dậm chân.
"Ngươi nói là của ngươi, ngươi có chứng cứ không?”
"Ngươi gọi nó, nó đáp ứng ngươi sao?"
"Vào miệng bổn đại gia, vậy nó chính là đồ của bổn đại gia."
Trong tiếng ồn ào vui vẻ này, bốn người một chó chậm rãi biến mất ở cuối con đường. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận