Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1603: ngươi có thích hắn không?

Chương 1603: ngươi có thích hắn không?Chương 1603: ngươi có thích hắn không?
Chương 1603: ngươi có thích hắn không?
Nghe đến đây, Quan Bình võ tay, kích động nói: "Chẳng trách lúc ta xem bệnh cho hắn, luôn cảm thấy kỳ kỳ.' Thì ra những triệu chứng này là dùng dược vật thúc phát ra. "Xem ra trình độ của ta vẫn còn non kém, ta và Trân Phong về trước đây, tiên sinh ngươi cứ từ từ dạo chơi.' Nói xong, Quan Bình tùy tiện tìm một lý do chuôn mất cùng với Trân Phong. Từ đầu đến cuối hai người đều không hỏi tiểu công tử Lư gia tại sao phải giả bệnh, càng không hỏi Trần Trường Sinh tại sao lại muốn tiên đan.
Đợi hai người đi rồi, Bạch Trạch ở bên cạnh lên tiếng: "Tiểu công tử Lư gia này là tình huống gì, muốn thả con săn sắt, bắt con cá rô sao?"
"Không phải, đơn thuần là vì chúng ta ra giá quá cao.'
"Hơn nữa chúng ta có phần xem nhẹ tâm quan trọng của tiên đan trong Kỷ Nguyên này, chuyến đi Đan Vực lần này e rằng sẽ không thuận lợi."
"Vậy tiểu công tử Lư gia ngươi còn cứu không?”
Nghe câu hỏi của Bạch Trạch, Trân Trường Sinh kinh ngạc nhìn nó một cái.
Ngươi xem ta là loại người gì? "Trân Trường Sinh ta là loại thánh nhân thấy chết tất cứu sao?”
"Nhưng theo lẽ thường, ngươi không phải nên ra tay cứu giúp sao?"
Đối mặt với lời nói của Bạch Trạch, Trân Trường Sinh lại trợn trắng mắt: "Hắn sống hay chết có liên quan gì đến ta, người ta đã nói rất rõ ràng rồi, tiên đan là tuyệt đối không thể cho ta."
"Thù lao ta muốn hắn không cho, vậy ta tại sao phải tốn công tốn sức đi giúp hắn." "Bệnh của Lư Minh Ngọc, không dễ giải quyết như tưởng tượng." "Tình hình phía sau hắn càng phức tạp hơn, vừa chữa bệnh vừa phải giải quyết luôn vấn đề phía sau.
"Muốn làm được một bước này, dù là ta cũng phải tính toán kỹ lưỡng.
"Cho một chút tiên là ta giúp, ngươi nghĩ ta rẻ mạt như vậy sao?
"Nếu như hắn nhất quyết nhờ ngươi hỗ trợ thì sao?"
"Vậy thì phải xem hắn trả giá thế nào, nhưng ngoài tiên đan ra, ta tạm thời không có hứng thú với những thứ khác. "Ngươi không cần thù lao từ Quảng Hàn Cung sao?"
"Không có hứng thú. Trân Trường Sinh liếc nhìn vê hướng Quảng Hàn Cung, nói: "Trước đây nghe nàng ta hứa hẹn thù lao, còn tưởng rằng vấn đề không lớn.'
"Đến khi gặp tiểu công tử Lư gia mới biết, đây là một cái hố lửa to lớn."
"Với giá tiên đậu hũ mà còn muốn ăn đại tiệc, hạt châu bàn tính của nàng ta đêu bắn lên mặt ta rồi."
"Vậy tiểu tử Lư gia kia thật sự sẽ chết sao?"
"Hai mươi ngày sau chắc chắn sẽ chết!"
"Những lão giả hoả Đan Tháp kia trốn tránh không ra, hẳn là để tránh chuyện này."
"Ta muốn xem, hai mươi ngày sau, Thôi gia và Lư gia có thể cầu thêm được một viên đan dược từ Đan Tháp hay không?....
Tại Quảng Hàn Cung.
Sư tôn, đây là đan phương mà Quan Bình trả lại.
Đưa đan phương cho Quảng Hàn tiên tử, Thôi Lăng Sương ngoan ngoãn đứng tại chỗ.
Đối với việc Quan Bình từ chối bái nhập môn hạ của mình, Quảng Hàn tiên tử cũng không quá để ý.
"Đan phương này chỉ là đại cương, ngươi câm lấy tự mình lĩnh ngộ đi.
"Hiện nay ngươi đã đạt đến cảnh giới Đan Sư cửu phẩm, nếu như có cơ duyên thích hợp, có lẽ có thể bước vào Kim Đan cảnh”
"Về phần trong đan phương này có gì không hiểu, cứ việc đến hỏi ta”
'Đa tạ sư tôn!" Thôi Lăng Sương chắp tay hành lễ.
Quảng Hàn tiên tử nhìn Thôi Lăng Sương, nói: "Ngươi cảm thấy Trần Trường Sinh là người như thế nào?" "Khởi bẩm sư tôn!"
Người này học thức uyên bác, lai lịch thân bí, tính cách vừa chính vừa tà, khó mà đoán được.
"Vậy ngươi có thích hắn không?" "Hả?" Nghe được câu hỏi này, Thôi Lăng Sương nhất thời có chút ngây người.
Nhưng Quảng Hàn tiên tử lại bình tính nhìn ra ngoài cung điện, nói: "Ngươi xuất thân từ Thôi gia, có một số chuyện ngươi không thể trốn thoát." "Nếu như ngươi có thể đạt đến độ cao của vi sư ta, ngươi có lẽ sẽ tự do hơn một chút.'
"Nhưng cảnh giới Tiên Đan Sư. từng bước đều cần cơ duyên, có thể nói là khó như lên trời."
Dù là vi sư ta đi lại con đường này, cũng không dám đảm bảo có thể đạt đến độ cao như ngày hôm nay.
"Cho nên có một số chuyện ngươi sớm muộn gì cũng phải đối mặt."
Đối mặt với lời nói của Quảng Hàn tiên tử, Thôi Lăng Sương khó xử nói: "Sư tôn, dù người có muốn để ta chọn lang quân, vậy cũng phải để ta nhìn thêm đã chứt
"Chuyện cả đời, sao có thể quyết định vội vàng."
"Không phải để ngươi tìm lang quân, ta là muốn nói cho ngươi biết, Trân Trường Sinh có thể giải quyết phiên phức của ngươi.'
Nhưng mặc kệ phát sinh chuyện gì, ngươi cũng vĩnh viễn đừng yêu hắn”
Lời vừa nói ra, Thôi Lăng Sương càng thêm mờ mịt.
"Sư tôn, ta không thích hắn." Sau này ngươi sẽ thích, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mỹ nhân cũng khó qua ải anh hùng.
"Ai dám đảm bảo ngươi sẽ không động lòng vào một khoảnh khắc nào đó."
"Sự tôn. lời của người ta càng ngày càng không hiểu."
"Trân Trường Sinh nếu là một nam tử ưu tú, vậy tại sao người lại sợ ta thích hắn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận