Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1313: bi quan

Chương 1313: bi quanChương 1313: bi quan
Chương 1313: bi quan
"Bởi vì tu sĩ Khổ Hải đặc biệt khó giết, càng kỳ quái hơn chính là, hệ thống Khổ Hải còn có thể trợ giúp 'phế nhân phá rồi lại lập."
"Nếu ngươi có thể phá rồi lại lập, về sau nhất định sẽ trở thành một đại địch của ta."
"Nhưng cũng may, với trạng thái này của ngươi, khả năng cao là không vượt qua được cửa ải này."
"Xoạt!" Chí Tôn Cốt bị Trân Trường Sinh mạnh mẽ lôi ra.
Cơn đau dữ dội suýt nữa khiến Miêu Thạch ngất đi, nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ ý thức để bản thân tỉnh táo.
"Đây chính là Chí Tôn Cốt sao?"
"Nhìn cũng không có gì đặc biệt nhat”
"Mấy đứa nhỏ các ngươi đúng là quá coi trọng ngoại vật.'
"Chí Tôn Cốt sở dĩ được gọi là Chí Tôn Cốt, đó là bởi vì có được loại căn cốt này, chẳng khác nào nắm giữ tiềm lực trở thành Chí Tôn."
"Nhưng có một chuyện các ngươi vẫn không rõ chân lý trong đó."
"Chí Tôn sở dĩ là Chí Tôn, không phải bởi vì hắn có thứ gì, mà là bởi vì bản thân hắn leo tới vị trí kia."
"Tương tự như vậy, Đế Binh cường đại không phải bởi vì bản thân binh khí, mà là người sáng tạo ra binh khí này cường đại.'
"Không có Đế Binh, Thiên Đế vẫn là Thiên Đế, không có Thiên Đế, Đế Binh không nhất định có thể được gọi là Đế Binh." Nói xong, Trân Trường Sinh điểm một cái vào giữa trán Miêu Thạch, một luồng thân thức bảo vệ ngọn lửa tinh thân yếu ớt kia của Miêu Thạch.
"ý thức của con người có lẽ sẽ chủ động tìm cái chết, nhưng thân thể của ngươi lại vĩnh viễn muốn sống."
"Giả thiết ý thức của ngươi hôn mê, biết đâu lại thật sự để ngươi sống sót.
"Cho nên ta muốn để ý thức của ngươi thanh tỉnh, bởi vì chỉ có như vậy ngươi mới có thể chủ động tìm chất."
"Ha ha hail'...
Hồi tưởng đến đây, suy nghĩ của Miêu Thạch một lân nữa trở vê.
"BịchU”
Ý nghĩ muốn đứng dậy khiến thân thể Miêu Thạch động đậy, nhưng thân thể không chịu khống chế kia lại khiến hắn ngã xuống giường.
Nghe được động tĩnh, Thảo Mộc Tử đi vào từ ngoài phòng.
"Đế Tử, ngươi tội gì phải như vậy?”
"Có thể sống sót còn tốt hơn bất cứ điều gì, nếu ngươi ngay cả dũng khí sống tiếp cũng không có, thì cả thiên hạ không ai có thể cứu ngươi."
Nói xong, Thảo Mộc Tử đỡ Miêu Thạch lên xe lăn.
Nhìn Thảo Mộc Tử đang chăm sóc mình, Miêu Thạch nói khẽ: "Thảo Mộc Tử tiền bối, làm sao ngươi biết ta không muốn sống?”
"Lúc trước khi ngươi được đưa về, ta từng tuyên bố ngươi trong vòng bảy ngày không lo lắng tính mạng."
"Tại phương diện y thuật này, lão hủ vẫn có chút tin tưởng." 'Nhưng vào ngày thứ tư, bệnh tình của ngươi bắt đầu cấp tốc chuyển biến xấu."
"Người ngoài nhìn vào có thể là bởi vì y thuật của ta không tỉnh, nhưng ta biết rất rõ, lúc đó ngươi có ý nghĩ muốn tìm cái chết."
"Vì không muốn thêm ưu sầu cho Đế Quân, chuyện này ta không có nói ra.
"Hơn nữa ta cũng biết ý thức của ngươi vẫn luôn thanh tỉnh."
Nghe nói như thế, Miêu Thạch hơi kinh ngạc nhìn vê phía Thảo Mộc Tử.
"Ngươi cũng biết?"
"Đúng, ta đều biết."
"Vậy vì sao ngươi không nói, một khi ta chết, ngươi rất có thể sẽ phải chịu trách nhiệm.ˆ
Đối mặt với nghi hoặc của Miêu Thạch, Thảo Mộc Tử mỉm cười, sau đó đẩy Miêu Thạch ra cửa nói: "Ta nói ra xác thực sẽ không phải chịu trách nhiệm."
"Nhưng nếu như lúc đó ta nói ra, ngươi liền thật sự chết chắc rồi."
"Đế Tử ngươi là một đứa nhỏ hiếu thảo, ngươi sẽ không nhẫn tâm nhìn Đế Quân hy sinh vì ngươi."
"Nếu như nói ra chuyện ý thức của ngươi thanh tỉnh, vậy chỉ sẽ làm tăng thêm ý nghĩ tìm chết của ngươi."
So sánh với một mạng người, chịu một chút trách nhiệm, không đáng kể chút nào.
Nghe thế, Miêu Thạch xấu hổ cúi đầu.
"Thảo Mộc Tử tiền bối, ta có phải thật sự rất kém cỏi hay không?"
"Không!" "Đế Tử ở trong mắt ta, là người ưu tú nhất thiên hạ, có thể làm những gì người thường không thể làm, ngươi đã vượt qua rất nhiều người rồi."
"Nhưng bây giờ ta là một phế nhân, ta không thể làm gì cả, ngay cả chuyện đơn giản như đứng lên ta cũng không làm được.”
Trong giọng nói của Miêu Thạch tràn ngập bi quan.
Thấy thế, Thảo Mộc Tử chậm rãi nói: "Lão hủ chỉ là một lão già nát rượu cả ngày giao tiếp với thảo dược.
"Con đường tu hành, cảm ngộ của lão hủ tuyệt đối không sánh bằng Đế Tử ngươi."
"Nhưng chuyện thế gian đều có điểm chung, tu hành và học y hẳn là không khác nhau lắm."
"Thủ đoạn của Người Đưa Tang lợi hại đến mức nào ta không rõ, nhưng y thuật của hắn ta lại bội phục vạn phần, ngươi biết tại sao không?”
Nghe vậy, Miêu Thạch suy nghĩ một chút, dò hỏi: "Là vì y thuật của hắn cao hơn ngươi sao?"
"Cũng không phải." Thảo Mộc Tử cười lắc đầu nói: "Thật ra y thuật của ta và hắn đã đạt tới cảnh giới này, trình độ của mọi người đều không kém bao nhiêu.'
"Chỗ hắn chân chính mạnh hơn ta, là trái tim dám thử, dám đối mặt với khó khăn.”
"Nói thật, lúc trị liệu cho Đế Tử ngươi, trái tim lão hủ đang run rẩy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận