Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1592: trợn tròn mắt

Chương 1592: trợn tròn mắtChương 1592: trợn tròn mắt
Chương 1592: trợn tròn
mắt
Được, nghe lời ngươi..
"Đúng rồi, nói cho ngươi biết,
dưới sự khiêu khích ly gián của
ta, Luyện Đan Sư của Thú tộc
đã hận ngươi rồi."
"Vô sỉ như vậy sao?"
"Đúng vậy, sổ sách giữa hai
chúng ta còn chưa tính xong
đâu."...
Đấu vòng loại kết thúc, hơn ba
vạn vị thiên kiêu đan đạo chỉ
còn lại một ngàn.
Vô số người vì thế mà đấm
ngực dậm chân, tuy nhiên sau khi cảm xúc đau buôn kết thúc, tất cả oán khí bắt đầu dần dần tập trung vào Quan Bình.
Bởi vì bọn họ không thể nào tiếp thu được, một viên đan dược lục phẩm có thể xếp vào mười vị trí đầu.
Càng không thể nào tiếp thu được, nhiều con cháu thế gia và danh môn vọng tộc như vậy, sẽ thua một nữ tử hàn môn.
Cộng thêm hành vi bán thuốc giả lúc trước, Quan Bình trong lúc nhất thời trở thành mục tiêu công kích.
Toàn bộ người Đan Vực đều đang nghi ngờ thuật luyện đan của nàng. ... Tại hạch tâm Đan Vực.
"Tiên sinh, tại sao bọn họ lại mắng tai"
"Thứ hạng này đâu phải ta định, có vấn đề thì đi tìm Đan Tháp, tìm ta làm gì?
Nghe tiếng chửi rủa bên ngoài đình viện, Quan Bình ủy khuất nói một câu.
Nghe vậy, Trân Trường Sinh chậm rãi uống trà nói: "Ngươi liền cảm thấy may mắn đi, nếu không có khu vực nghỉ ngơi mà Đan Vực dành cho chúng ta, bây giờ bọn họ có thể xông vào đánh chết ngươi."
"Ta đê nghị ngươi gân đây đừng đi ra ngoài, đỡ phải phơi thây đầu đường."
"Vậy Trân Phong và Ngân Nguyệt Lang sẽ tới tìm chúng ta sao?
'Khó mà nói, ngươi bây giờ đã là chuột chạy qua đường, ai dám tiếp xúc với ngươi."
"Chỉ cân dính vào ngươi, lập tức sẽ thối trên đường."
"ồ"
Nhận được câu trả lời này, Quan Bình có chút cúi đầu.
Nhận thấy được cảm xúc của Quan Bình, Trân Trường Sinh cũng không có lập tức an ủi, mà thảnh thơi nói: "Đã sớm nói với ngươi rồi, không bị người đố kị là tâm thường." Ngươi là người đứng thứ mười trong vòng sơ khảo của đại hội đan dược, điều này cũng có nghĩa là tiền đồ tương lai của ngươi sẽ bừng sáng.
"Thu hoạch được vinh dự lớn như vậy, những người kia làm sao có thể buông tha ngươi?" "Nếu ngươi không chịu nổi áp lực này, ngươi có thể mạnh dạn bước ra ngoài, sau đó thừa nhận với mọi người rằng ngươi đã gian lận.
"Tuy làm như vậy cũng không ảnh hưởng xếp hạng của ngươi ở Đan Vực, nhưng ít ra cũng cho ngươi cái cớ rời khỏi tranh tài." Đối mặt với lời nói của Trần Trường Sinh, Quan Bình hơi ủy khuất nói: "Ta không phải vì bọn họ mắng mà cảm thấy khó chịu.
"Ta cảm thấy, từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại bọn người Trân Phong, ít nhiều có chút thất lạc."
Nhận được câu trả lời này, Trân Trường Sinh mở miệng nói: "Hậu quả của việc bị ngàn người chỉ trích, tự nhiên là phải một mình bước đi.
"Nếu không chịu nổi phần cô độc này, vậy ngươi bây giờ có thể rời khỏi."
"Không phải ta chịu không được cô độc! Quan Bình kịch liệt phản bác lời của Trân Trường Sinh.
"Ta là muốn nói, không gặp được bọn người Ngân Nguyệt Lang, ta liên không có cách nào lấy máu của nó nữa."
Trân Trường Sinh:???
Lời nói kinh thế hãi tục như vậy khiến Trân Trường Sinh trợn tròn mắt.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Trân Trường Sinh, Quan Bình chột dạ chọc chọc ngón tay nói: "Trên người Ngân Nguyệt Lang có một mùi hương kỳ lạ, điều này chứng minh thân thể của nó vô cùng trân quý, máu của nó cũng nhất định là tài liệu luyện đan cực phẩm”
"Lúc ở đạo quan, ta đã thử nhiều lân, nhưng mỗi lân đều không bắt được nó."
"Sau đó ta lại thử dùng thuốc để làm nó ngất đi, nhưng không biết vì sao, Ngân Nguyệt Lang miễn dịch toàn bộ với rất nhiều mê dược.
"Nếu như từ nay về sau không gặp được nó, ta liên không có cách nào tiếp tục thử."
Lời nói như vậy khiến Trần Trường Sinh đầu tiên là sửng sốt, sau đó im lặng nói: "Lâu như vậy, ngươi còn chưa có từ bỏ ý đồ với nó saol"
Ngươi có nghĩ tới hay không, cho dù ngươi dùng thuốc đánh nhất nó, bằng vào thực lực của ngươi căn bản không phá nổi phòng ngự của nó."
"Ta biết, cho nên ta mới không muốn tách ra với Trân Phong." "Pháp bảo bình thường không phá được phòng ngự của Ngân Nguyệt Lang, nhưng thanh kiếm mà Trân Phong lấy được ở trong đạo quan hẳn là có thể."
"Cho nên hai người bọn họ thiếu một người cũng không được. Sự cố chấp của Quan Bình khiến khóe miệng Trân Trường Sinh giật giật không thôi.
Tiểu Hắc là do chính mình nuôi lớn, hơn nữa qua nhiêu năm như vậy, nó có thể nói là đã ăn hầu hết thiên kiêu địa bảo.
Nói cả người nó là bảo bối cũng không quá đáng chút nào, nhưng đây chung quy là chó mình nuôi, mình cũng không muốn nhìn thấy nó bị người ta lấy máu.
Nghĩ đến đây, Trân Trường Sinh hít sâu một hơi chậm rãi nói: "Nha đầu, tiểu Hắc là ta nuôi." "Nể mặt ta, ngươi có thể tha cho nó một lần hay không?”
"Ta muốn một chén nhỏ!" "Không được!" Trân Trường Sinh vô cùng dứt khoát từ chối đề nghị của Quan Bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận